Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 470 - Chương 470: Tặng Quyển Sách Này

Chương 470: Tặng quyển sách này Chương 470: Tặng quyển sách này

Tự chịu trách nhiệm in ấn, Cao Nhất Diệp cũng có kinh nghiệm, [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] chính là nàng tự chịu trách nhiệm mà, không ngờ lại kiếm bộn, khiến cho nàng đạt được một khoản tiền, đang chất đầy nhà.

Thế nhưng tiền đối với nàng không có tác dụng.

Trong nhà chất đầy tiền trái lại đã chiếm dụng không gian hoạt động của nàng, khiến cho nàng trong một khoảng thời gian dài chỉ có thể đứng ở trên sân thượng, nhìn ra phương xa, như vậy mới không bị đồng tiền làm phiền.

Cao Nhất Diệp nhận được pháp chỉ, thoáng cái có tinh thần.

Thì ra Thiên Tôn vẫn luôn cần ta, ha ha, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng, hoạt bát đi xuống vọng lâu, xuyên qua những con hẻm nhỏ trông đã có cảm giác của năm tháng tại chủ bảo, binh, trước mặt liền đụng phải Thạch Lão Tứ vừa mới từ trong nhà Tam Thập Nhị đi ra.

Thạch Lão Tứ từ trên mặt đất đứng lên, thấy bản thảo của mình tung toé dưới đất, nhất thời nóng nảy la toáng lên, khóe mắt còn ngấn lệ: "Sách của ta vẽ... hu hu... Tam quản sự chướng mắt, không cho cơ hội xuất bản... Bây giờ còn vung vãi ra đất... ta chọc ai cơ chứ."

Cao Nhất Diệp xoa xoa bờ vai hơi đau nhức, bò dậy: "Ôi trời, Thạch Lão Tứ, may mà ta tới cũng nhanh, ngươi còn chưa đi xa, đi theo ta, ta giúp ngươi giải quyết việc xuất bản."

Thạch Lão Tứ chợt ngẩng đầu lên: "Hả?"

Hạnh phúc tới quá đột nhiên!

Đổi lại một người khác, Thạch Lão Tứ chưa hẳn sẽ tin, thế nhưng lời nói của thánh nữ đại nhân nói thì độ tin tưởng lại rất cao.

Thạch Lão Tứ thoắt cái nhảy dựng lên: "Có thật không?"

"Thật!" Cao Nhất Diệp chỉ lên trời: "Thiên Tôn lão nhân gia đã hạ pháp chỉ bảo ta giúp ngươi."

Thạch Lão Tứ mừng rỡ, quỳ phịch xuống đất, quay về bầu trời rống to: "Đa tạ Thiên Tôn."

"Mau nhặt hết giấy tờ lên."

"A, được được."

Cao Nhất Diệp giúp đỡ Thạch Lão Tứ nhặt giấy tờ lên, cầm chắc rồi lúc này mới đi vào trong nhà Tam Thập Nhị: "Tam quản sự, ta tới đây."

"A? Thánh nữ đại nhân!" Tam Thập Nhị vội vàng tiến lên nghênh đón: "Ơ, Thạch Lão Tứ, ngươi còn chưa đi?"

Thạch Lão Tứ: "Ta không đi nữa, thánh nữ đại nhân nói sẽ giúp ta xuất bản sách."

Trên đỉnh đầu Tam Thập Nhị chậm rãi nhảy lên một dấu chấm hỏi: "?"

Cao Nhất Diệp nghe được giọng nói của Lý Đạo Huyền từ trên bầu trời truyền đến, lúc này mới cười nói: "Nghe nói Tam quản sự không quá thích quyển sách này của Thạch Lão Tứ, thế nhưng, ông không thích, ta lại thích, cho nên ta muốn thử xem."

Tam Thập Nhị: "? ? ?"

Cao Nhất Diệp: "Quyển sách này sẽ do ta bỏ tiền in ấn, giấy, thợ và tiền công cho thợ tất cả đều do ta tới phụ trách, chi phí vận chuyển phát sinh khi tiêu thụ hậu kỳ cũng đều do ta tới phụ trách, mà lợi nhuận thu được sẽ do ta và Thạch Lão Tứ chia năm năm, sẽ không để cho thôn khố chịu thiệt."

Tam Thập Nhị hoang mang: "Vì sao? Thánh nữ đại nhân, cô đã xem quyển sách này của hắn chưa? Một quyển sách rất là bình thường, bên trong không có đánh giết, cũng không có yêu hận tình thù, không có nhân vật phản diện nhảy ra giẫm lên mặt nhân vật chính, diễn viên cũng không bạo phát thực lực đánh mặt nhân vật phản diện... Nói chung, từ đầu tới cuối, chỉ lộ ra một chữ - bình."

"Cái gọi là văn tự khán sơn bất hỉ bình(*), những câu chuyện rất bình như vậy, nhất định bán không chạy."

Cao Nhất Diệp mỉm cười: "Ta biết cái này! Thế nhưng, văn hóa nghệ thuật phải trăm hoa đua nở mới có thể phát triển mà, vì nền văn hóa nghệ thuật của thôn Cao Gia ta, ta quyết định xuất tiền."

Tam Thập Nhị thầm nghĩ: thánh nữ đại nhân hay thích nghịch ngợm gây sự, ngài nói muốn bỏ vốn thì ta tin, nhưng cái loại đạo lý phát triển văn hóa nghệ thuật gì đấy, khẳng định thánh nữ đại nhân sẽ không hiểu, vậy những lời này sao ngài nghĩ ra được?

A? Ta đã hiểu!

Đây là Thiên Tôn dạy.

Tam Thập Nhị vội nói: "Hiểu rồi, nếu thánh nữ đại nhân bỏ tiền, vậy bên ta sẽ in quyển sách này, dù sao thì cũng không phiêu lưu mà."

Cao Nhất Diệp cười: "Không chỉ in, kế tiếp còn phải miễn phí đưa đến khắp nơi, huyện Bạch Thủy, huyện Đại Lệ, Hàn Thành, bến tàu Long Môn Cổ Độ, bến tàu Vĩnh Tế Cổ Độ, hiện tại những nơi chúng ta có thể vận chuyển tới, đều phải chuyển quyển sách này tới, đi cùng với [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện], nửa bán nửa tặng giao đến tay các lão bách tính."

Tam Thập Nhị lấy làm lạ: [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện] là vì để cho người bên ngoài nhận thức Thiên Tôn, sách này ta hiểu nửa bán nửa tặng, nhưng bản [Cao Phiêu] này chỉ kể chuyện trong nhà ngoài ngõ, sinh hoạt bình thường, tại sao cũng phải nửa bán nửa tặng? Tuyên truyền cái này có tác dụng gì?

Cao Nhất Diệp cười hì hì: "Tam quản sự, xem ra ông không hiểu lắm."

Tam Thập Nhị ngẩng đầu quay về bầu trời: "Thiên Tôn, tiểu nhân thật sự không rõ."

Cao Nhất Diệp: "Không rõ không sao, Thiên Tôn nói, cái này của ông gọi là [tính hạn chế của thời đại], đợi đi, rồi ông sẽ hiểu rõ."

Tam Thập Nhị dở khóc dở cười: "Cái từ tính hạn chế của thời đại này ta cũng không rõ a."

Cao Nhất Diệp: "Được rồi được rồi, nhanh đi làm đi."

Tam Thập Nhị ôm quyền, vội vàng đi an bài thợ chạm khắc.

Mặc dù hắn không hiểu nhiều, nhưng hắn lại hiểu, quyển sách này rất quan trọng, nửa bán nửa tặng, có thể thấy được tầm quan trọng của nó có thể so với [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện], vậy đương nhiên phải lập tức khởi công, lập tức khắc bản, lập tức in ấn, lập tức giải quyết, cấp ưu tiên thậm chí vượt lên trên cả toàn bộ sách giáo khoa.

Lập tức phái thêm thợ chạm khắc, đồng thời điêu khắc mười mấy trang.

Cố gắng lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết nó xong.

Gió thổi qua bầu trời Hàn Thành, mang mùi phù sa của Hoàng Hà tiến vào trong thành.

Sinh hoạt của lão bách tính Hàn Thành đang dần dần được cải thiện.

Không lâu, một đội vận lương từ bên huyện Hợp Dương tới, bắt đầu tiêu thụ lượng lớn lương thực với giá thấp, a, không đúng, là bán sách với giá thấp, kèm tặng lương.

Các lão bách tính Hàn Thành đương nhiên lập tức tranh mua một phen, mỗi nhà đều rất vừa ý với [Đạo Huyền Thiên Tôn Trừ Ma Truyện], câu chuyện này mặc dù có chút quỷ bí, thế nhưng cũng không khó xem, mọi người rất thích xem, nhìn thấy Thiên Tôn xuất thủ đập chết sơn tặc, còn có thể lớn tiếng bảo hay nữa.

Gánh hát trong thành cũng khẩn cấp biên đạo kịch mới, trình diễn câu chuyện về Đạo Huyền Thiên Tôn, tất cả mọi người trong huyện thành đều đang nghị luận.

Nhưng ngày hôm nay, đoàn xe vận lương kia lại bắt đầu giở quẻ rồi.

Bọn họ thế mà chuyển tới một quyển sách mới, tên gọi là [Cao Phiêu].

Vẫn giống như trước đây, mua sách tặng lương.

Sách này có hay hay không đã không quan trọng, mua là được rồi.

Thế là, phố lớn ngõ nhỏ, người người trong tay đều cầm một quyển [Cao Phiêu], mở ra xem thôi, ơ? Câu chuyện lần này hình như có chút không bình thường.

Câu chuyện sinh hoạt bình thường này thì có gì hay?

Ngay từ đầu, họ là nghĩ như vậy, thế nhưng, sau khi xem vài lần, đã có người nhìn ra ý vị.

"Mọi người xem đi, nhân vật chính trong câu chuyện này vừa đến thôn Cao Gia liền đã có đồ ăn, có chỗ ngủ rồi, mặc dù tám người một gian, nhưng cũng tốt hơn so với uống gió nằm sương mà."

"Hắn qua bên kia làm đường, một ngày chỉ kiếm được một túi bột mì nhỏ thôi."

"Thôn Cao Gia có xe chuyên chở lớn như vậy sao, người thường cũng có thể ngồi."

"Xem kìa, bạn của Thạch Tứ đã làm thợ rèn, thoáng cái phát tài rồi, ta cũng làm thợ rèn, nếu ta đến thôn Cao Gia, có phải cũng có thể phát tài không nhỉ?"

Bình Luận (0)
Comment