Mặc dù tiêu chuẩn hoá và mở thêm trường học có thể giải quyết vấn đề nhân thủ, nhưng cái này đều là nước xa không cứu được lửa gần, nhìn từ trước mắt, biện pháp giải quyết vấn đề nhân lực không đủ nhanh nhất vẫn là điên cuồng thu hút người bên ngoài và lưu khấu.
Lý Đạo Huyền biết, công tác trọng điểm kế tiếp của mình phải đặt trên phương diện tăng trưởng nhân khẩu.
Ngục giam là một điểm rất quan trọng, ngục giam có thể lấy tốc độ càng nhanh hơn cải tạo tội phạm thành lương dân, nó quan hệ đến việc tăng trưởng nhân lực của thôn Cao Gia.
Nhưng ngục giam cần thời gian để chuyển hóa, phương pháp có thể bổ sung nhân lực trước tiên vẫn là thu hút "lương dân" từ bên ngoài.
Lương dân đưa qua đây là có thể dùng ngay, không cần cải tạo.
Thế nhưng, tìm lương dân thật sự rất khó.
Y đang suy nghĩ vấn đề này, đột nhiên nhìn thấy một người mặc y phục vải bông bình thường đi vào Cao gia chủ bảo, đi tới trước mặt Tam Thập Nhị, hai tay trình lên một sấp giấy dày: "Tam quản sự, tiểu nhân vẽ một câu chuyện, mời ngài xem qua, xem có thể xuất bản in ấn được không."
Tam Thập Nhị: "Ồ, ngươi là... Thạch Lão Tứ, ta nhớ kỹ ngươi!"
Cái tên Thạch Lão Tứ này Lý Đạo Huyền cũng có một chút ấn tượng, nghe qua ở đâu rồi nhỉ? Suy nghĩ tỉ mỉ, đột nhiên thoáng cái nghĩ tới, cái ngày Bát Địa Thỏ vừa tới thôn, chính là Thạch Lão Tứ này mang theo quà tết muốn đến Giếng Thợ bái sư học nghệ, trên đường bị năm người đánh hôn mê, cướp đồ của hắn, sau đó Bát Địa Thỏ dẫn người đi bắt mấy tên kia về.
Lý Đạo Huyền còn tưởng rằng người này sau đó sẽ làm thợ rèn chứ, không ngờ hiện tại còn vẽ truyện?
Hiển nhiên Tam Thập Nhị cũng rất bất ngờ: "Thạch Lão Tứ, mấy năm nay, rốt cuộc ngươi làm cái gì? Lúc thì thấy ngươi học rèn, lúc thì thấy ngươi học làm mộc, lúc thì thấy ngươi học nấu ăn... Hiện tại sao lại học vẽ rồi? Ngươi cái này gọi là [cả thèm chóng chán]."
Thạch Lão Tứ tỏ ra xấu hổ: "Con người của ta cũng không biết là sao nữa, học nghề nào cũng không ra hồn, làm công việc gì cũng không được lâu... Mấy ngày trước, ta nghe nói Cao Tam Oa vẽ một quyển truyện tranh bán được rất tốt, thoáng cái đã phát tài, ta liền... lại muốn học vẽ, dù sao thì... công việc vẽ tranh này, hình như mù chữ cũng có thể làm."
Tam Thập Nhị dở khóc dở cười: "Mặc dù mù chữ có thể vẽ, nhưng nghĩ ra câu chuyện thì không đơn giản, mở đầu chuyển tiếp, tốc độ tiết tấu, áp lực bạo phát của câu chuyện, chỗ nào cũng là học vấn, mù chữ muốn xử lý tốt những việc này, phải nói là [khó như lên trời]."
Thạch Lão Tứ xấu hổ nói: "Ta... dù sao thì ta chỉ vẽ mấy chuyện thường ngày thôi."
Tam Thập Nhị: "Mà thôi, để ta xem trước."
Hắn tập trung nhìn vào, quyển sách trên tay có cái tên rất lạ là [Cao Phiêu].
Ở trên trời Lý Đạo Huyền phốc một tiếng, thiếu chút nữa cười ra tiếng, Cao Phiêu? Cái này rất thú vị, chắc không phải cùng một ý tứ với Bắc Phiêu đấy chứ?
Tam Thập Nhị: "Cao Phiêu là ý gì?"
Thạch Lão Tứ: "Chính là phiêu bạt tại thôn Cao Gia."
Tam Thập Nhị cảm giác được áp lực: "Nhìn cái tên, sao ta cảm giác quyển sách này của ngươi là một quyển rác rưởi?"
Thạch Lão Tứ: "Đừng, đừng chưa xem nội dung đã vội nói là rác rưởi, ta sẽ khóc, sẽ khóc thật đấy."
Tam Thập Nhị miễn cưỡng mở quyển sách ra xem, quyển sách này kể một câu chuyện về một người nghèo tên là Thạch Tứ, bởi vì sống không nổi, khắp nơi xin cơm, một cơ duyên xảo hợp nghe nói có một địa phương gọi là thôn Cao Gia thu lưu nạn dân, hắn liền rời khỏi quê nhà, đi một quãng đường rất xa tới thôn Cao Gia.
Ở chỗ này vậy mà có người phát cháo cứu dân, nhưng càng quan trọng là nơi này có việc làm, Thạch Tứ bắt đầu cố gắng làm công, nhưng hắn không có lòng kiên trì, làm cái gì cũng khó, vẫn không thể kiếm được nhiều tiền. Bạn bè bên cạnh từng người trở thành thợ rèn, thợ mộc, thậm chí hỏa dược tác, mỗi người đều kiếm rất nhiều tiền và trở nên giàu có.
Chỉ có Thạch Tứ vẫn không được.
Rốt cuộc có một ngày, hắn đã tìm được một công việc thích hợp với mình, đó chính là làm một thợ quét vôi, ta là một người thợ quét vôi, bản lĩnh quét vôi rất cao...
Trong công việc mình yêu thích Thạch Tứ đã tìm được cảm giác thành tựu, rốt cuộc kiếm được tiền, ở nhà cao, có vợ, còn sinh một đứa con gái.
Câu chuyện kết thúc!
Tam Thập Nhị: "Phốc! Câu chuyện quá bình thường, hoàn toàn chính là một cuốn sổ thu chi, không nên không nên, câu chuyện này của ngươi ta không thể in, không có chút điểm sáng nào."
Thạch Tứ: "Ơ?"
Nhìn đến đây, Lý Đạo Huyền lại cười: Thú vị!
Quyển sách này mặc dù quả thật có chút bình thường, cố sự thiếu cao trào, nhưng nó có một chỗ tốt, chính là từ rất nhiều chi tiết miêu tả ra cuộc sống của một tiểu nhân vật tại thôn Cao Gia.
Ví dụ Thạch Tứ đi tới thôn Cao Gia, ăn lương cứu tế, ngủ lều của nạn dân, tám người chen chúc một gian.
Sau đó làm công ngắn hạn, làm đường, vào ở KTX cho công nhân, theo thợ rèn học nghề, thử qua các loại công việc, ngồi xe lửa đi làm, mệt mỏi lại đến Khu thương mại Cao Gia ăn bún gạo, xem kịch, có tiền lương sẽ mua một miếng đường hoặc là một miếng thịt. . .
Nó từ một góc độ rất bình thường, rất tiếp cận với lão bách tính miêu tả một câu chuyện về một phàm nhân.
Nó miêu tả hoàn cảnh của thôn Cao Gia vô cùng triệt để! Tỉ mỉ đến mức khiến người sợ hãi.
Lý Đạo Huyền cũng không biết quyển sách này có thể bán chạy hay không, nếu như do thôn khố bỏ vốn in ấn mà bán không tốt sẽ khiến thôn khố thiệt hại, thế nhưng... nếu vạn nhất quyển sách này thành công, nói không chừng có thể trở thành sổ tay tuyên truyền của thôn Cao Gia.
Vậy nó sẽ càng thích hợp hơn so với bản [Đạp phá thiên khung] để miêu tả cho người bên ngoài biết hình dạng hiện tại của thôn Cao Gia.
Lý Đạo Huyền cười chuyển tầm nhìn sang vọng lâu: "Nhất Diệp, Nhất Diệp, đi ra làm việc."
Cao Nhất Diệp đang buồn chán, nghe được Lý Đạo Huyền gọi lập tức mừng rỡ, liền nhảy lên sân thượng: "A, Thiên Tôn, ngài tìm ta? Ta còn tưởng rằng, sau khi ngài hóa thân hạ phàm, không còn cần ta nữa rồi."
Nói xong lời cuối cùng, cô bé có chút buồn bã.
Lý Đạo Huyền mỉm cười: "Sao có thể không có việc gì là hạ phàm chơi rồi, ta cũng rất nhiều việc mà, ví dụ như hiện nay đang bận rộn lắm đây."
"Bận ăn sườn nướng à?" Cô bé có thể nhìn thấy được y mà, dù cho y ở bên ngoài hộp, tầm nhìn của cô bé cũng có thể xuyên qua hộp nhìn thấy y.
Lý Đạo Huyền: ". . ."
Cái này thì xấu hổ quá, song không có gì đáng kể, chỉ cần da mặt đủ dày thì không có gì kiêng kỵ.
"Nhất Diệp, nắm lấy trọng điểm!"
"Vâng, Thiên Tôn!"
"Ngươi đến chỗ Tam Thập Nhị một chuyến, ở đó có một người tên là Thạch Lão Tứ, mới vẽ một quyển truyện tranh là [Cao Phiêu], nội dung câu chuyện tương đối bình thường, Tam Thập Nhị không đồng ý xuất bản, thế nhưng ta cảm thấy quyển sách này cũng không phải hoàn toàn không có tiềm lực, chúng ta nên ủng hộ văn hóa nghệ thuật để nó trăm hoa đua nở, không thể chỉ vẽ sảng văn, cũng phải có một số tác phẩm tiếp địa khí(*), cho nên... Ngươi đi nói cho Tam Thập Nhị một tiếng, quyển sách này sẽ không dùng thôn khố xuất tiền in ấn, do thánh nữ ngươi xuất tiền in ấn, ngươi tự chịu trách nhiệm lời lỗ."
Cao Nhất Diệp: "A a, thì ra là thế! Vậy ta sẽ đi ngay."
-
(*)Chỉ những tác phẩm nghệ thuật thân thiện đại chúng, tiếp cận với sinh hoạt bình thường của nhân dân lao động, phản ánh nguyện vọng của nhân dân.