Thạch Kiên và Vương Nhị suất lĩnh hai trăm hỏa súng binh tiến vào phủ Bình Dương.
Hình thêu Thiên Tôn cũng theo Vương Nhị cùng tiến vào Bình Dương.
Nơi đây tại hậu thế tên là Lâm Phần, chính là một trong những nơi khởi nguyên của văn minh Trung Hoa, lịch sử lâu đời. Lý Đạo Huyền vừa vào thành đã lập tức hưng phấn, du lịch thôi, lần này tới là danh thành lịch sử chân chính, nhất định không thể là một nơi giả phong cảnh rồi chứ?
"Phốc!"
May mà y chỉ là một người thêu, căn bản không có máu, bằng không lần này xác định sẽ phun máu.
Trong phủ Bình Dương căn bản không có phong cảnh gì hết, lịch sử lâu đời gì đó hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy nhà cửa đổ nát khắp nơi, lượng lớn nạn dân chen chúc nhau trong thành, cửa hàng ven đường hầu như đã đóng hết cửa.
Tri phủ Bình Dương dẫn theo lượng lớn nha dịch, bang nhàn, dân đoàn canh giữ ở trong thành, vẻ mặt sợ hãi và buồn lo, vừa thấy đám người Lý Hoài trở về, hắn lập tức cong đít chạy tới, vội hỏi: "Lý tướng quân, tình hình chiến đấu thế..."
Vừa mới hỏi ra khỏi miệng, liền thấy Lý Hoài tóc tai bù xù, mũ giáp cũng không biết đã ném đi đâu, binh sĩ phía sau hắn phần lớn cũng bị nhếch nhác, hai tay trống trơn, không ra thể thống gì.
Sắc mặt tri phủ Bình Dương sa sầm, nghĩ thầm: xong rồi, xong rồi, phủ Bình Dương xong rồi, bản quan xem ra phải cùng tồn vong với thành rồi.
Hắn đang nghĩ tới đây, Lý Hoài chỉ vào Thạch Kiên bên cạnh: "Vị này chính là mãnh tướng dưới trướng tổng binh Thiểm Tây Vương Thừa Ân, Thạch Kiên, Thạch bách tổng, trận chiến này hoàn toàn dựa vào Thạch bách tổng, là hắn ra sức tác chiến và đã đẩy lùi đại quân lưu khấu."
Tri phủ Bình Dương: "Gì? Bách tổng?"
Đối với một tri phủ mà nói, bách tổng thực sự là một võ quan nhỏ còn không bằng hạt vừng, trong bụng thầm nghĩ: một bách tổng mà đánh thắng một vạn lưu khấu? Sao có thể làm được? Chắc không phải Lý Hoài này bịp ta chứ?
Không đúng!
Tri phủ Bình Dương lập tức nghĩ đến, hắn không có khả năng lừa bịp ta, với bản tỉnh của những võ bỉ này, công lao của tiểu võ quan sẽ bị đại võ quan cướp đi hết, Lý Hoài hẳn là sẽ tự biên tự diễn kể lể, nhưng hiện tại hắn không tự mình khoác lác, mà nói bách hộ này đã đánh bại tặc quân, vậy nói rõ bách hộ này vô cùng lợi hại, Lý Hoài bị thủ đoạn của hắn làm cho sợ hãi, không dám cướp công của hắn.
Tri phủ Bình Dương cũng không khỏi coi trọng Thạch Kiên hơn, ôm quyền: "Bản quan Đậu Văn Đạt, đa tạ Thạch tướng quân tiếp viện. Mặc dù tặc tử tạm thời rút lui, nhưng rất nhanh sẽ trở lại, phủ Bình Dương vẫn phải dựa vào Thạch tướng quân."
Thạch Kiên nói: "Ta chỉ là một bách tổng nho nhỏ, giúp đồng liêu trong quân ta vận binh, đi ngang qua mà thôi. . ."
Lý Hoài tiến đến bên tai Đậu Văn Đạt, thấp giọng nói: "Trên tay Thạch bách tổng có 200 hỏa súng binh, nhưng cũng không phải của hắn, mà là gia đinh binh của một bả tổng nào đó, hắn chỉ hỗ trợ vận binh, đi ngang qua nơi đây, tình cờ gặp được thôi, nghe ý tứ của hắn, hắn lập tức sẽ phải rời đi rồi."
Đậu Văn Đạt giật mình: 200 hỏa súng binh? Gia đinh của võ tướng này có tài lực như thế sao? Đây chính là bắp đùi to a! Rời đi? Vậy sao được? Lúc này phủ Bình Dương vô binh khả thủ, chỉ có một tham tướng Lý Hoài phế vật, không đánh lại ai thì sao có thể thủ được? Thật vất vả mới có một bắp đùi to tới đây, há có thể để cho chạy?
Nhưng binh của đối phương cũng không phải quan binh chính quy của triều đình, mà là gia đinh binh của bả tổng nào đó, việc này sẽ rất khó xử lý, không có lý do gì giữ binh của người khác lại được.
Não bộ của Đậu Văn Đạt nhanh chóng vận chuyển, giữ lại gia đinh khẳng định không thể được, nhưng kéo võ tướng sở hữu những gia đinh này qua đây thì lại hoàn toàn làm được.
Hắn vội vàng thấp giọng nói: "Vị bả tổng này tên họ là gì, làm quan ở đâu?"
Lý Hoài: "Dưới trướng tổng binh Thiểm Tây Vương Thừa Ân, Vương Tiểu Hoa, Vương bả tổng."
Đậu Văn Đạt: "Biết là ai thì đơn giản rồi."
Hắn lập tức nói với thân tín bên cạnh: "Nhanh cầm giấy bút tới đây."
Rất nhanh, giấy bút đưa đến, Đậu Văn Đạt đề bút bắt đầu khóc lóc, nói rằng phủ Bình Dương bị tặc quân bao vây, vô cùng nguy hiểm, quân binh trong thành khả năng sẽ bị thân đầu hai nơi bất cứ lúc nào, may mà được Thạch bách tổng và Vương bả tổng trợ giúp, mới may mắn bảo vệ được, hiện tại tặc quân chưa lui, sẽ trở lại bất cứ lúc nào. Phủ Bình Dương ta biết triều đình binh lực không đủ, cũng không dám cầu đại quân tới chi viện, chỉ cầu tam biên tổng đốc Dương đại nhân điều một bả tổng nho nhỏ đến phủ Bình Dương hiệp lực phòng thủ, tâm nguyện như vậy đủ rồi.
Hắn giao phong thư này thân tín: "Hoả tốc, đưa đến chỗ tổng đốc đại nhân."
Tín sứ xuất phát, Đậu Văn Đạt cũng không thể nhàn rỗi, mỉm cười nói với Thạch Kiên: "Thạch tướng quân vận binh vất vả rồi, nếu đã tới phủ Bình Dương thì cũng đừng vội đi, ở chỗ này nghỉ ngơi vài ba ngày đi, lại tiếp tục lên đường cũng không muộn."
Thạch Kiên: "Quân tình khẩn cấp, ta phải mau chóng vận binh đến chỗ Vương bả tổng."
Đậu Văn Đạt: "Vương bả tổng thân ở trong đại quân, vô cùng an toàn, 200 binh này với hắn có hay không đều không quan trọng, vội trong nhất thời cũng vô dụng."
Hai người bàn bạc một phen, hình thêu Thiên Tôn ở ngực Vương Nhị thấy thú vị, thoáng động não, y thầm nghĩ: để 200 binh này ở lại thật ra cũng không tệ, phủ Bình Dương này tiếp nối nam bắc, cũng là yếu địa giao thông quan trọng, ta để lại ở chỗ này một số người, nói không chừng tương lai sẽ phát huy công dụng. Dù sao thì nhìn từ lịch sử, chiến lược bao vây tiêu diệt Vương Gia Dận của quan binh đã sắp kết thúc, Bạch Miêu tiếp tục ở lại bên cạnh Vương Thừa Ân cũng không kiếm thêm được chiến công gì rồi.
Y thấp giọng phân phó hai câu, Vương Nhị nghe được, liền đến bên cạnh Thạch Kiên, đè thấp giọng nói: "Thiên Tôn có lệnh. . ."
Thạch Kiên nghe xong lập tức thay đổi thái độ, cười nói với Đậu Văn Đạt: "Đã như vậy, ta ở chỗ này làm phiền rồi."
200 binh sĩ tạm thời đóng trại trong phủ Bình Dương, Đậu Văn Đạt thiết yến dụ họ ở lại, rất sợ đám người đánh giỏi này sẽ chạy mất.
Mà bên kia, tín sứ giục ngựa đã tìm được tam biên tổng đốc Dương Hạc.
Dương Hạc vừa xem, nguy cơ của phủ Bình Dương khiến hắn giật thót, lại xem tiếp, tri phủ Bình Dương chỉ cầu một bả tổng mang 400 người tới trú đóng, yêu cầu này cũng không quá phận, vội vàng hạ lệnh, thông báo đại quân, phái Vương Tiểu Hoa Vương bả tổng đến phủ Bình Dương.
Vài ngày sau, Bạch Miêu dẫn 240 vệ binh của hắn đi tới phủ Bình Dương hội hợp với Thạch Kiên, Thạch Kiên giao 200 hỏa súng binh cho Bạch Miêu, đương nhiên, tình huống chân thực là giao nhánh quân đội này vào tay Vương Nhị, trên danh nghĩa Bạch Miêu là bả tổng, trên thực tế mới là Vương Nhị.
Họ đóng quân tại phủ Bình Dương.
Đậu Văn Đạt lập tức phát hiện một việc rất ngạc nhiên, quan binh khác thường sẽ có một số hành động bẩn thỉu ức hiếp lương dân, nhưng người dưới trướng Vương bả tổng này lại rất tự hạn chế, nhất là 200 gia đinh kia, không chỉ làm người quy củ, chưa bao giờ ức hiếp lương dân, thậm chí còn bình thường giúp lão bách tính làm chút chuyện.
240 vệ sở binh kia thì có một số hành động tệ hơn, thỉnh thoảng mua đồ vật không trả tiền, nhưng rất nhanh sẽ bị Vương bả tổng thu thập, đánh cho một trận, ngoan ngoãn chịu đòn nhận tội, nộp tiền bồi thường cho lão bách tính...
Đậu Văn Đạt nhìn thấy họ có quân kỷ như thế, trong lòng nhịn không được thầm nghĩ: loạn lưu khấu Sơn Tây cũng không biết tiếp diễn đến khi nào, nếu như có được nhánh đội ngũ có quân kỷ này trường kỳ đóng ở Bình Dương, chẳng phải là rất tuyệt?
Bản quan từ từ nghĩ cách vậy!