Sau khi có binh lực của Bạch Miêu, phủ Bình Dương quả nhiên đã ổn định.
200 hoả súng binh đóng ở trong phủ thành có tường thành cao to, lực phòng ngự đó thật đúng là không phải khoác lác, Nam doanh Bát Đại Vương hai lần đánh phủ Bình Dương đều bị hỏa súng binh trên tường thành đẩy lùi.
Tham tướng Lý Hoài vốn chỉ là gà con, nhưng sau khi có hỏa súng binh làm chỗ dựa, lập tức trở nên dũng cảm, một khi tặc binh bị hỏa súng binh đánh tan sĩ khí, Lý Hoài liền lập tức mở cửa thành dẫn người đánh ra ngoài, đuổi cho Nam doanh Bát Đại Vương sợ chết khiếp.
Sau khi thủ vững mấy ngày, tuần phủ Sơn Tây Tống Thống Ân tự mình suất lĩnh đại quân tiếp viện, một đợt đánh tan chủ lực của Nam doanh Bát Đại Vương, phủ Bình Dương rốt cuộc an bình.
Tuy nhiên, mặc dù tặc đã lui, tuần phủ Tống Thống Ân và tri phủ Đậu Văn Đạt lại gây lộn.
Đậu Văn Đạt chỉ là một tri phủ nho nhỏ, đối mặt với tuần phủ lại không yếu đi khí thế chút nào, lớn tiếng nói: "Tuần phủ đại nhân, xin ngươi đưa binh Sơn Tây đi hết đi, phủ thành Bình Dương ta chỉ cần có Vương bả tổng Thiểm Tây thủ là được rồi.
"Đậu Văn Đạt!" Tuần phủ Sơn Tây Tống Thống Ân tức giận: "Phủ Bình Dương này là phủ thành do Sơn Tây ta quản lý, do binh Sơn Tây thủ có vấn đề gì? Ngươi nhất quyết muốn binh Thiểm Tây đóng ở chỗ này là có dụng ý gì?"
Đậu Văn Đạt cũng bực: "Hạ quan từ khi nhậm chức tới nay, mọi việc tận tuỵ, tuy phủ Bình Dương dưới sự quản lý của tại hạ không dám nói phồn hoa bao nhiêu, nhưng cũng miễn cưỡng chịu được trong những năm thiên tai, tuy là lão bách tính khó khăn, nhưng cũng sống được, không ngờ đại quân của tuần phủ đại nhân vừa đến, trái lại khiến cho phủ Bình Dương của hạ quan gà chó không yên, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, binh dưới trướng tuần phủ đại nhân đã hại chết bao nhiêu lão bách tính của ta rồi?"
"Cái này..."
Tống Thống Ân lúng túng.
Thật ra Tống Thống Ân coi như là một quan tốt, hắn là tiến sĩ vào năm Vạn Lịch thứ 38, học thức tu dưỡng đều là nhất lưu, trước đây khi còn là một tiểu tri phủ đã nổi tiếng nhờ thanh liêm, chưa bao giờ nhận hối lộ lộ, thường xuyên đuổi người tặng lễ ra ngoài cửa.
Trong năm Thiên Khải đã từng tổ chức lão bách tính chống lũ, giải quyết phản loạn Bạch Liên giáo, rất được bách tính kính yêu, năm Sùng Trinh thứ hai được thăng làm tuần phủ Sơn Tây.
Hắn là một người có năng lực thực sự, cũng là quan địa phương thanh liêm chính trực.
Nhưng lần này lưu khấu nhập Tấn quy mô lớn, Sơn Tây đại loạn, lưu khấu hoành hành, Tống Thống Ân dẫn theo quan binh trấn áp khắp nơi nên rất mệt mỏi, đâu còn để ý đến quân kỷ của quan binh, hơn nữa quân kỷ là thứ cũng không phải một mình hắn trong khoảng thời gian ngắn là có thể ổn định được.
Binh Sơn Tây trên đường bình định cũng tai họa không ít lão bách tính bình thường, khiến hắn rất đau đầu.
Hiện tại bị Đậu Văn Đạt ngay mặt chỉ trích, trên mặt mũi thật sự không nhịn được.
Tống Thống Ân đành phải giảm âm lượng, than thở: "Những võ bỉ này thật sự không có chút quy củ nào, nhưng lúc này thiên hạ đại loạn, các võ bĩ cũng kiêu ngạo theo, đủ loại không nghe điều lệnh, không phục chỉ huy, bản quan cũng hết cách với họ, chỉ có thể đợi sau khi lưu khấu bình định rồi, thượng thư Binh bộ, trị tội những võ bĩ này."
Đậu Văn Đạt: "Đó là nói sau! Nhưng binh Sơn Tây đã tai họa bản phủ, đó là chuyện trước mắt, dù sao thì hạ quan chịu không nổi bọn người kia, phải đuổi bọn chúng đi."
Tống Thống Ân tỏ ra hiếu kỳ: "Vậy binh Thiểm Tây sẽ không có mấy vấn đề này sao?"
Đậu Văn Đạt: "Binh của Vương bả tổng người ta quy củ lắm, ngươi xem, ngươi xem đi..."
Hắn mở cửa sổ ra, hai người từ cửa sổ lầu hai nha môn tri phủ nhìn ra ngoài, vừa lúc trông thấy một binh sĩ của dân đoàn thôn Cao Gia đang giúp một ông lão gánh đồ, trong gánh đó chắc là toàn bộ gia sản của ông lão, toàn là xoong chảo sứt mẻ, thoạt nhìn rất nặng, dân đoàn binh chỉ mỉm cười gánh đồ đưa ông lão từ từ đi xa...
Đậu Văn Đạt: "Đây mới là việc quan binh nên làm."
Tống Thống Ân: ". . ."
Sao có thể làm được điều này? Thiếu chút nữa Tống Thống Ân nhảy dựng lên.
Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Đậu Văn Đạt: "Tuần phủ đại nhân, năm đó ngài cũng từng làm tri phủ, chắc ngài cũng có thể lý giải tâm tình hiện tại của hạ quan, mong rằng tuần phủ đại nhân tương tâm bỉ tâm." (đặt mình trong hoàn cảnh người khác)
Tống Thống Ân thở dài: "Thôi thôi, bản quan sẽ mang binh Sơn Tây đi, tham tướng Lý Hoài ta cũng mang đi, phủ Bình Dương này phải dựa vào 400 binh Thiểm Tây trú đóng rồi."
Đậu Văn Đạt mừng rỡ: "Đa tạ tuần phủ đại nhân."
Hai người cãi nhau xong cũng đạt thành nhận thức chung, Tống Thống Ân dẫn theo toàn bộ binh Sơn Tây ra khỏi thành, đi về hướng đông, tiếp tục truy kích Vương Gia Dận. Lúc này bộ đội chủ lực của Vương Gia Dận đã tập trung đến huyện Thấm Thủy, tổng binh lực còn 16 vạn người.
Quan binh vẫn phải toàn lực chống đỡ như trước mới có thể thu thập được.
Mà Tống Thống Ân vừa đi, phủ Bình Dương chỉ còn lại 400 binh Thiểm Tây, và đã rơi vào tay Vương Nhị! -
Bến tàu Vĩnh Tế Cổ Độ.
Đám người Hình Hồng Lang, Cao Sơ Ngũ, Triệu Thắng, Tạo Oanh, Lão Nam Phong, Chiến Tăng đang vây quanh một bức tượng Đạo Huyền Thiên Tôn mới tinh.
Lần trước Lý Đạo Huyền "đồng cảm" qua đây, đã huỷ hoại bức tượng Đạo Huyền Thiên Tôn bằng bùn khắc, ngay cả nửa bên mặt cũng bị rớt xuống, khiến mọi người rất hoảng sợ. Sau khi thương lượng bàn bạc, mọi người lần này làm lại bức tượng thiên tôn phải rắn chắc, phải linh hoạt, phải đẳng cấp đại khí mới được.
Họ vội vàng tìm người có tay nghề tại bến tàu Cổ Độ, kết quả họ thật sự đã tìm được. Trên bến tàu Cổ Độ có rất nhiều nhà công thương nghiệp, chữ "công" này cũng không phải cho không, trong đó có một "thợ làm rối" đến từ Hiếu Nghĩa Sơn Tây.
Vừa hỏi mới biết, múa rối Hiếu Nghĩa Sơn Tây lúc này đã vô cùng phát triển, con rối ở đây thần thái linh hoạt sinh động, cơ quan tinh xảo, quả thật có thể nói là thần kỹ.
Vì vậy mấy vị lãnh đạo vội vàng bỏ số tiền lớn, mời thợ rối chế tạo một con rối Thiên Tôn.
Đây chính là một công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, không chỉ làm khuôn mặt cho giống, còn phải làm các bộ vị khớp xương trên thân thể cũng linh hoạt, thậm chí ngay cả miệng cũng có thể đóng mở, sử dụng "kỹ thuật điều khiển sợi dây" là có thể làm cho con rối này nhẹ nhàng nhảy múa, quả thật vô cùng kì diệu.
Thứ này một khi làm cũng mất rất nhiều ngày, mãi cho tới hôm nay rốt cuộc mới làm xong.
Đám người vây quanh con rối, nhìn trái ngó phải, Cao Sơ Ngũ: "Ừm, khuôn mặt này khắc cũng không tệ lắm, chỉ là cái miệng sao lại hình vuông thế này?"
Hình Hồng Lang: "Đây là để cho miệng có thể cử động, cho nên là một khối hình vuông, huynh xem, chỉ cần kéo sợi chỉ này, miệng có thể mở ra đóng lại."
Cao Sơ Ngũ đưa tay kéo sợi chỉ kia, nhưng hắn còn chưa kịp động vào, con rối Thiên Tôn kia đã động trước, cái miệng mở ra đóng lại nói chuyện: "Hắc! Bên này có thể tới chơi rồi."
Mọi người: "!"
Sửng sốt chỉ ngắn ngủi, mọi người cùng nhau hành lễ: "Tham kiến Thiên Tôn."
Con rối Thiên Tôn đứng lên, các khớp trên thân thể đều giãy giụa một cách kỳ dị, thoạt nhìn có chút buồn cười, thế nhưng không ai cười y, bởi vì... nếu con rối được người điều khiển hoạt động mới gọi buồn cười. Nếu được thần điều khiển hoạt động lại là thần tích!
Lý Đạo Huyền mở miệng, phát ra âm thanh cốc cốc. Y phát hiện, vật liệu mình dùng "đồng cảm" khác nhau, giọng nói phát ra cũng khác nhau, khi con rối Thiên Tôn này nói mang theo cảm giác như đọc khoái bản: "Mọi người phải cẩn thận, cẩn thận Vương Gia Dận, hắn đang ở Thấm Thủy, cách nơi này 200 dặm."
Nói xong, y tương đối thoả mãn với trình độ đọc khoái bản của mình.
-
Khoái bản: Một loại hình nghệ thuật truyền thống hát nói của Trung Quốc, tương tự vè của Việt Nam, hơi giống với đọc rap.