Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 478 - Chương 478: Cứu Được Là Nhất Định Phải Cứu

Chương 478: Cứu được là nhất định phải cứu Chương 478: Cứu được là nhất định phải cứu

Mấy vị đầu lĩnh vừa nghe nhất thời cả kinh: "Chủ lực của Vương Gia Dận đã đến huyện Thấm Thủy rồi?"

Huyện Thấm Thủy cách bến tàu Cổ Độ quả thật đã không xa.

Hơn nữa, lưu khấu cũng không phải tổ chức rất chặt chẽ, khi bộ đội chủ lực của Vương Gia Dận đến chỗ nào, thường thường ý nghĩa bộ hạ sẽ tản ra mấy trăm dặm xung quanh, ví dụ như Tử Kim Lương, Sấm Vương, Lão Hồi Hồi, Tào Tháo, Nam doanh Bát Đại Vương, tây doanh Bát Đại Vương...

Quân của những người này thường sẽ không hành động chung với chủ lực của Vương Gia Dận, nhưng cũng không cách hắn quá xa, mấy chục vạn lưu khấu trải dài phương viên phạm vi mấy trăm dặm.

Hình Hồng Lang lấy ra địa đồ, vừa xem sắc mặt liền khó coi: "Tiêu Trì của chúng ta gặp nguy hiểm."

Tiêu Trì cũng không có trú quân, chỉ có một nhóm thợ muối đang lén lút xây một thôn muối ở đó để phơi muối, bởi Tiêu Trì vị trí hẻo lánh, trước đến giờ quan phủ không quản đến, cũng không cần lo lắng bị quan phủ phát hiện, thế nhưng lưu khấu tới thì lại khác. VipTruyenGG.com - ebook truyện giá rẻ

Lưu khấu thích nhất chui vào những nơi hoang tàn vắng vẻ để tránh quan binh, rất dễ phát hiện ra thôn Tiêu Trì, thợ muối ở đó có thể không an toàn.

"Chúng ta không thể bỏ thợ muối." Triệu Thắng nói: "Hiện tại xưởng tạo kiềm của thôn Cao Gia đang có nhu cầu muối rất cao, việc cung ứng muối không thể dừng được, cho nên thợ muối không thể rút, nhưng dưới tình huống nguy cơ như thế còn phải để thợ muối ở lại Tiêu Trì, họ cũng rất dễ xảy ra chuyện."

Tạo Oanh lên tiếng: "Trước tiên ta dẫn đội qua đó, để Kỵ Binh doanh tạm thời đóng quân tại thôn muối, bảo vệ cho các thợ muối, nếu nhóm lưu khấu nhỏ ta có thể tiêu diệt, nếu nhóm lớn thì ta sẽ đưa các thợ muối lên ngựa bỏ chạy."

"Kế này rất hay!" Hình Hồng Lang: "Vậy nhờ cô rồi, ta cũng sẽ suất lĩnh bộ binh qua đó sau."

Tạo Oanh ôm quyền rồi đi ra khỏi doanh, mang theo ba trăm kỵ binh như gió chạy về phía Tiêu Trì. Đang chạy, đột nhiên cảm giác không đúng chỗ nào, tại sao khi chiến mã chạy vẫn nghe được âm thanh cốc cốc?

Quay đầu nhìn lại, con rối Thiên Tôn vậy mà đang ngồi trên đuôi ngựa, nhấp nhô theo chiến mã chạy, là mảnh gỗ trên thân con rối Thiên Tôn phát ra tiếng cốc cốc.

Tạo Oanh giật mình: "Ôi trời, Thiên Tôn, ngài lên ngựa lúc nào thế?"

Lý Đạo Huyền: "Ngay lúc ngươi lên ngựa."

Tạo Oanh: "Ngài phát ra tiếng sớm một chút đi, tuyệt đối tiểu nữ tử sẽ không để ngài ngồi trên mông ngựa, sẽ để ngài ngồi đằng trước, nhất định sẽ ôm chặt lấy ngài."

Lý Đạo Huyền nghĩ thầm: chính là không muốn để cho mẫu tinh tinh ôm ta vào lòng, ta mới cố ý ngồi trên mông ngựa đó. Chính ngươi nghĩ xem, một con mẫu tinh tinh to tướng ôm lấy một con rối, bức tranh này đẹp lắm sao?

Câu chuyện kinh khủng là gì?

Có điều lời này nói ra sẽ đả thương người thế nào, khẳng định Lý Đạo Huyền sẽ không nói thẳng, chỉ thản nhiên nói: "Ta thích ngồi ở đây, ngươi không cần xen vào ta."

Tạo Oanh hơi khó xử: "Ngài đi theo ta rồi, bến tàu Cổ Độ sẽ không còn pho tượng của ngài nữa, không có Thiên Tôn phù hộ, mọi người sẽ không an lòng."

Lý Đạo Huyền: "Không có việc gì, họ sẽ làm thêm cái khác."

Tạo Oanh gật đầu, không nói nữa, chỉ thúc ngựa lên đường.

Có Thiên Tôn ngồi ở sau lưng, khiến cho nàng cảm giác hơi khẩn trương, đồng thời cũng cảm giác được trách nhiệm của mình trở nên nặng nề hơn.

Suốt đường đi vội, một lúc lâu sau mới đến Tiêu Trì.

Trải qua hơn tháng tiến hành, thôn muối bên bờ Tiêu Trì đã có quy mô ban đầu, ở đây đã xây rất nhiều nhà tranh, đào được một số hồ muối, còn dựng xung quanh thôn một hàng rào tre, miễn cưỡng coi như có năng lực phòng ngự nhất định.

Hiện tại muối của các thợ muối làm ra đều trực tiếp do thôn Cao Gia thu mua, với giá là 10 văn một cân, cao hơn năm lần so với cái giá 2 văn một cân của quan phủ cho họ, không cần tiền cũng có thể trực tiếp dùng lương thực để trả.

Làm như thế đã khiến cho các thợ muối làm việc tràn đầy nhiệt tình hơn.

Nhìn thấy đội kỵ binh của Tạo Oanh đến, các thợ muối lập tức vây quanh, mồm năm miệng mười chào hỏi nàng: "Tạo đại đương gia lại tới rồi."

"Tạo đại đương gia hảo!"

"Oa, sao lần này có nhiều kỵ binh tới đây vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Có phải quan phủ sắp tới rồi không?"

Các thợ muối hơi hoảng loạn, trông thấy nhiều kỵ binh như vậy, kẻ ngốc cũng biết khẳng định đã xảy ra chuyện rồi.

Tạo Oanh thấy các thợ muối trước mắt coi như bình an, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Các ngươi không có việc gì là tốt rồi, đại quân Vương Gia Dận đã đến huyện Thấm Thủy, cách nơi này 200 dặm, Hình đại đương gia lo lắng cho an toàn của mọi người nên bảo ta chạy đến bên này chiếu cố các ngươi."

Các thợ muối nghe vậy, trong lòng có phần cảm động: "Có Hình đại đương gia chiếu cố, thực sự là phúc khí tu luyện mấy đời mấy đời của chúng tôi, ở đây chúng tôi có ngài chiếu cố khẳng định không có việc gì, điều cần lo lắng nhất có lẽ là các huynh đệ thợ muối vẫn còn ở lại Giải Trì chưa qua đây, Giải Trì đó là một mục tiêu lớn mà."

Tạo Oanh nghe vậy cũng thoáng cả kinh, thầm nghĩ: điều này cũng phải, tuy là đạo Hà Đông bên cạnh Giải Trì có quan binh trú đóng, thế nhưng sức chiến đấu của chút quan binh trong tay diêm khóa ti không đáng nhắc tới, nếu Vương Gia Dận muốn thu thập bọn họ, chỉ sợ không cần tốn nhiều sức.

Lại suy nghĩ kỹ càng, chắc lưu khấu cũng rất thiếu muối, không khéo chúng thật sự sẽ cướp Giải Trì một đợt.

Vậy phải làm sao đây?

Ngay khi nàng đang do dự, con rối Thiên Tôn đột nhiên lên tiếng: "Phái thám báo, đến bờ Giải Trì nhìn chằm chằm, nếu như quan binh của đạo Hà Đông không dùng được, các thợ muối có khả năng ngộ hại, chúng ta phải viện thủ tương trợ. Chỉ cần lão bách tính chúng ta có năng lực cứu được, thì sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn."

Tạo Oanh phấn chấn: "Cẩn tuân pháp chỉ."

Rất nhanh, thám báo được an bài xong, Giải Trì rất lớn, một thám báo sẽ không để ý được, cho nên đã xuất động một tổ thám báo nhỏ, đủ mười người, đều là lão mã tặc, cung mã thành thạo, còn rất cơ linh, mặc vào trang phục vũ khí nhẹ nhàng, sau đó tiến về Giải Trì. Khi đến bên cạnh hồ, Giải Trì dài đến mấy chục dặm thoạt nhìn bề ngoài coi như an bình, tạm thời chưa có lưu khấu làm loạn, các thám báo phân tán ra, tản ra khắp các nơi bên Giải Trì...

Cùng lúc đó, đạo Hà Đông.

Thiết Điểu Phi đang dẫn theo 18 hạ của mình đi nghênh ngang trong binh doanh ở đạo Hà Đông.

Rõ ràng là một thương nhân muối, nhưng lại có thể đi dạo trong binh doanh của quan binh. Hơn nữa bọn quan binh đối với hắn còn rất khách khí, nhìn thấy hắn đều sẽ ôm quyền: "Chào Thiết đại đương gia!"

"Gần đây Thiết đại đương gia phát tài ở đâu đấy?"

"Lần sau tới mua muối, nhớ chia cho huynh đệ ta chút lãi nhé."

Thiết Điểu Phi ôm quyền làm lễ hết với những người này, trên mặt toàn là nụ cười dối trá: "Yên tâm yên tâm, huynh đệ ta có một miếng ăn, nhất định không thể thiếu của mọi người."

Bọn quan binh đều cười.

Thiết Điểu Phi lại ở trong lòng khinh miệt, thầm mắng: một lũ tham lam.

Hắn đi vào nơi ở của diêm khóa ti, diêm khóa ti đang ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn thấy Thiết Điểu Phi đi vào tựa như thấy một thỏi bạc thật to, mặt nở nụ cười: "Ui, Thiết tiên sinh tới rồi, lần này tới gặp bản quan là có chuyện gì muốn nói sao?"

Bình Luận (0)
Comment