Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 479 - Chương 479: Một Trong Bát Đại Tấn Thương

Chương 479: Một trong bát đại Tấn thương Chương 479: Một trong bát đại Tấn thương

Thiết Điểu Phi cười hắc hắc không ngừng, đầu tiên trình lên một khay bạc nhỏ.

Diêm khóa ti đảo mắt qua, chỉ biết đây ít nhất 50 lượng bạc ròng, trong lòng mừng thầm, lễ gặp mặt cũng không nhỏ, xem ra lần này làm ăn chắc lớn.

Hắn mỉm cười nói: "Nói đi, muốn cái gì?"

Thiết Điểu Phi: "Lần này tại hạ đến đây, là muốn đại nhân thả thêm muối của một thôn cho tại hạ."

Diêm khóa ti cố ý làm ra bộ mặt cau có: "Lần trước bán muối một thôn cho ngươi, kết quả ngươi lại nuôi thợ muối cho mập, đám người này trong tay có tiền rồi, không nghe ta nữa, nửa đêm canh ba chạy trốn hết, khiến thôn trống trơn không còn một ai, hại bên ta giảm sản lượng không ít."

Thiết Điểu Phi cười thầm: thợ muối là bị bọn ta lừa đi làm muối lậu rồi, ngươi còn tưởng rằng họ chỉ là chạy thoát, ha ha ha. Lần này lại tới gạt thợ muối một thôn của ngươi, ngươi còn tưởng rằng ta chỉ tới mua muối.

Trong bụng thì cười, ngoài mặt thì không thể cười, Thiết Điểu Phi nói: "Thợ muối chạy trốn cũng không thể trách tại hạ được, đại nhân trả cho họ tiền công quá ít. Ta có hỏi qua, họ chỉ nhận được 2 văn một cân, ta cho ngài tới 20 văn một cân cơ mà, ngài chia cho họ thêm một ít tiền họ cũng sẽ không chạy rồi."

Diêm khóa ti cười mắng: "Ngươi cho ta là thương nhân, còn phải dùng tiền nuôi thủ hạ hay sao? Những công tượng này cũng không phải bộ hạ của bản bộ, chỉ là con chó của bản quan, có cục xương cho gặm đã tốt lắm rồi, còn muốn ăn thịt?"

Thiết Điểu Phi mắng thầm: chó!

Trên mặt lại cười: "Được rồi được rồi, chuyện của những công tượng này không quan trọng, đại nhân, muối bên ta yêu cầu là thật, ngài lại cho muối của một thôn, được không?"

Diêm khóa ti lắc đầu: "Thiết tiên sinh a, ta rất muốn cho ngươi thêm một thôn muối, nhưng lần này không được, có vị đại thương nhân đang đặt hàng với ta, thợ muối trốn nhiều quá, hàng bên ta cũng bắt đầu không cung cấp đủ rồi, phải ứng phó hàng cho vị thương nhân này trước."

Thiết Điểu Phi: "Ta có thể trả thêm tiền, đại nhân báo cái giá đi."

Diêm khóa ti lắc đầu: "Trả thêm tiền cũng không được, vị thương nhân này không phải là thương nhân bình thường... là thương nhân cung cấp hàng cho biên quân do triều đình phê chuẩn, trong tay họ có diêm dẫn, phải ưu tiên cung cấp muối cho họ."

Hắn vừa nói như thế, Thiết Điểu Phi lập tức hiểu được.

Tấn thương!

Hoàng đế khai quốc của Minh triều Chu Nguyên Chương thiết lập chín biên trấn tại biên cảnh, những biên quân này yêu cầu cung ứng vật tư, nhưng năng lực cung ứng của triều đình có hạn, vì vậy liền có "Khai trung pháp", triều đình để cho một số thương nhân có thực lực chuyển vận vật tư cho biên quân, sau đó triều đình phát "diêm dẫn" cho những thương nhân này, các thương nhân sau khi lấy được "diêm dẫn" là có thể đến Giải Trì, đạo Hà Đông, Sơn Tây, tìm đến diêm khóa ti lấy muối quan và cầm đi bán lấy tiền.

Bởi vậy liền sinh ra thứ gọi là "Tấn thương".

Loại thương nhân muối như Thiết Điểu Phi so thực lực với Tấn thương có thể nói trên trời dưới đất, một ngón tay của Tấn thương là có thể đè chết tài lực của Thiết Điểu Phi.

Thiết Điểu Phi mắng thầm: con mẹ nó, tại sao ngay lúc mấu chốt này Tấn thương lại chạy tới tranh hàng với ta? Bên ta không hoàn thành pháp chỉ của Thiên Tôn, đó chính là đắc tội với thần tiên rồi?

Hắn còn muốn tranh cãi hai câu, lại thấy một nam tử ăn mặc y phục thương nhân đi vào, khí tức thương nhân trên người nam tử này quả thật như từ trên người phả ra.

Diêm khoá ti cũng không có giới thiệu, bởi vì Thiết Điểu Phi là không thể lộ ra ánh sáng, đương nhiên không cần thiết giới thiệu cho hắn.

Nhưng Thiết Điểu Phi lại liếc mắt liền nhận ra, người đến là Hoàng Vân Phát, một trong bát đại Tấn thương nổi tiếng của Sơn Tây.

Người này làm ăn rất lớn, muối, trà, đồ sắt, các loại chế phẩm thủ công, thứ nào cũng bán, thế nhưng giang hồ đồn đãi, người này đem rất nhiều vật tư bán cho quan ngoại, đưa cho Kiến Nô. . .

Tuy nhiên đây chỉ là giang hồ đồn đãi, chưa ai bắt được nhược điểm của gã.

Thiết Điểu Phi biết bản thân đấu không lại người này, đành phải ôm quyền với diêm khóa ti sau đó lui ra.

Một tâm phúc tiến lên nghênh đón: "Lão đại, làm sao đây?"

Thiết Điểu Phi: "Lương Phan! Chúng ta về bến tàu Cổ Độ, đi cầu Thiên Tôn, chỉ có dựa vào Thiên Tôn thi pháp thì chúng ta mới có tư cách so tài lực tranh sinh ý với Hoàng Vân Phát."

Hai người nói đến đây rồi dự định rời đi, nhưng không ngờ đúng lúc này, trên tường thành phía đông vang lên tiếng cảnh báo bum bum bum, một con khoái mã xông vào cửa thành đạo Hà Đông, lớn tiếng kêu lên: "Lưu khấu tới rồi, lưu khấu tới rồi, lưu khấu tới cướp muối."

Lần này đã doạ Thiết Điểu Phi hoảng sợ.

Hăn muốn chạy nhưng lại biết chạy vào lúc này là sẽ không lấy được tình báo gì, vẫn là phải ở lại chỗ này mới có thể tra xét được càng nhiều thứ.

Chỉ thấy bọn quan binh của đạo Hà Đông lập tức hành động, mỗi người tay cầm vũ khí.

Thiết Điểu Phi bò lên tường thành nhìn về hướng đông, phía đông đầu người lúc nhúc đang chạy tới, trong đám người có giơ một lá cờ: "Sấm".

Hắn thầm giật mình: "Là Sấm Vương, đại tướng dưới trướng Vương Gia Dận. Người này trong số nhiều thủ hạ của Vương Gia Dận xếp hạng thứ ba, thực lực rất mạnh, đạo Hà Đông chỉ sợ xong rồi."

Chỉ thấy phía trước Sấm quân là lượng lớn quan binh và thợ muối đang liều mạng chạy trốn, lao về phía thành trì đạo Hà Đông. Thì ra, Sấm quân đến đây, trú quân và lão bách tính ở các thôn muối bên cạnh hồ đều vội vàng bỏ hết gia viên của mình tụ tập đến đạo Hà Đông, cho nên tràng diện có vẻ hết sức hỗn loạn.

Diêm khóa ti vội vã từ dinh thự chạy ra, vừa chạy còn vừa đội mũ giáp vào: "Lưu khấu tới sao? Mẹ nó, đạo Hà Đông cũng không phải huyện thành bình thường, chúng cũng dám đến?"

Hắn còn ỷ vào mình là "quân khu", cho rằng lưu khấu không dám tới phạm chứ, lên tường thành vừa nhìn mới giật mình, bên ngoài đầu người chi chít, không thể đếm rõ có bao nhiêu.

Lần này, diêm khóa ti sợ đến nước thiếu chút nữa đái ra quần.

Tấn thương Hoàng Vân Phát cũng đi ra theo, lại có vẻ không hoảng chút nào, liếc Sấm quân bên ngoài một cái, gã cười lạnh nói: "Một đám ô hợp mà thôi, đại nhân không cần kinh hoảng, đợi người của ta đánh ra ngoài trước, ngài lại khua quân đánh lén, đánh một trận là thắng."

Diêm khóa ti: "? ? ?"

Hoàng Vân Phát xoay người nói với tâm phúc phía sau: "Đưa đội hộ vệ của chúng ta ra ngoài chơi với bọn lưu khấu đi."

Gã vừa đưa ra mệnh lệnh, lượng lớn hộ vệ bắt đầu hành động.

Diêm khóa ti và Thiết Điểu Phi cũng kìm lòng không đậu nhìn về phía đội hộ vệ của gã, chỉ thấy đội hộ vệ của thương nhân này vậy mà là một đội kỵ binh y giáp sáng bóng, trong đó có một tiểu đội thoạt nhìn ngưu cao mã đại, tướng mạo bên ngoài hình như không phải là nhân sĩ Trung Nguyên. . .

Thiết Điểu Phi thầm cả kinh, thấp giọng nói: "Tiểu đội kia chắc không phải Kiến Nô binh chứ? Nghe nói người này có cấu kết với Kiến Nô."

Bộ hạ bên cạnh thấp giọng nói: "Chỉ nhìn bên ngoài suy đoán, hắn khẳng định sẽ chết cũng không nhận, sẽ chỉ nói những người này là mục dân biên cảnh phía bắc."

"Xông lên!"

Bộ hạ của Hoàng Vân Phát hò hét lao ra khỏi thành, kỵ binh móng ngựa tung bay, một đám người thế đi như gió, tiểu đội dẫn đầu càng dũng mãnh tuyệt luân, trường thương mã đao trong tay quét ngang một trận, đánh cho quân lưu khấu xông tới đằng trước chạy trối chết.

Diêm khóa ti vừa nhìn: mẹ ơi, thủ hạ của Hoàng Vân Phát này mạnh vậy sao? Vậy còn chờ cái gì?

Hắn cũng vội vàng hô to: "Xông lên!"

Quan binh trong thành lập tức ào ra, đánh cho quân Sấm Vương chật vật rút lui.

-

Diêm dẫn: Một loại tương tự như ngân phiếu, thương nhân phải trả tiền cho triều đình để có được diêm dẫn, khi đó mới có thể hợp pháp tiêu thụ muối. Sử dụng sớm nhất vào đời Bắc Tống, Nam Tống.

Bình Luận (0)
Comment