Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 480 - Chương 480: Bần Tăng Đi Khuyên Bảo Hắn

Chương 480: Bần tăng đi khuyên bảo hắn Chương 480: Bần tăng đi khuyên bảo hắn

Quân Sấm Vương bị đánh cho tơi bời, chật vật rút lui.

Quan binh và Hoàng Vân Phát đắc thắng trở về.

Hoàng Vân Phát kia thắng được một trận, ngoài mặt cũng không thấy vui vẻ gì, tựa như làm một chuyện rất bình thường, căn bản không đặt ở trong lòng. Gã chỉ thản nhiên nói: "Được rồi, lưu khấu đã lui, đại nhân, chúng ta vẫn nói tới vấn đề muối đi."

Diêm khóa ti cười to: "Thủ hạ của Hoàng tiên sinh thật đúng là mỗi người dũng cảm tuyệt luân a."

Hoàng Vân Phát "ừm" một tiếng, cũng không nhiều lời, lại cùng diêm khóa ti đi vào trong dinh thự, thấp giọng trò chuyện.

Thiết Điểu Phi bị thực lực của Hoàng Vân Phát kia làm cho sợ hãi, cũng không muốn ở chỗ này này lâu, vội vàng ra khỏi đạo Hà Đông sau đó đi về hướng tây.

Đi không được bao xa, trong rừng cây đột nhiên có một thám báo chui ra, quay về hắn ôm quyền: "Thiết đại đương gia."

Thiết Điểu Phi liếc mắt nhận ra, đây là Kỵ Binh doanh dưới quyền Hình đại đương gia, vội vàng nói: "Ồ, huynh đệ, sao ngươi lại ở chỗ này?"

Thám báo nói: "Thiên Tôn hạ lệnh, bảo chúng tôi tới trạm gác Giải Trì dò xét, nếu thợ muối có nguy hiểm, chúng tôi sẽ tới cứu người."

Thiết Điểu Phi: "Chuyện xảy ra vừa rồi, các ngươi thấy chứ?"

Vẻ mặt thám báo nặng nề: "Có thấy."

Thiết Điểu Phi: "Ừm, vậy chúng ta cùng nhau trở về, nhanh chóng báo cáo cho Thiên Tôn."

Các thám báo vẫn để lại mấy người ở lại bờ Giải Trì tiếp tục dò xét, phân ra mấy kỵ cùng Thiết Điểu Phi nhanh chóng chạy về thôn muối Tiêu Trì, Tạo Oanh chờ đợi ở chỗ này đã lâu, lại thêm Hình Hồng Lang cũng dẫn đội bộ binh tới, trong thôn muối Tiêu Trì nho nhỏ tập trung 300 bộ binh, 300 kỵ binh, trông rất náo nhiệt.

Mọi người nghe xong Thiết Điểu Phi kể lại, vẻ mặt ai cũng tỏ ra cổ quái.

Ngay cả con rối Thiên Tôn cũng nhíu mày, hai sợi lông mi làm từ lông cáo cũng nhăn chặt lại.

Hình Hồng Lang nói: "Thực lực của Hoàng Vân Phát mạnh như vậy sao? Còn đánh giỏi hơn quan binh nữa?"

Thiết Điểu Phi gật đầu: "Đúng vậy, nhất là tiểu đội kỵ binh phía trước của họ, con mẹ nó lợi hại lắm, cung mã thành thạo... Gì nhỉ, Tạo đại đương gia, ta nói ngài đừng nóng giận, kỵ binh của Hoàng Vân Phát còn lợi hại hơn thủ hạ của ngài nữa."

Tạo Oanh tức: "Vớ vẩn, kỵ binh của lão nương chính là xuất thân mã tặc, chuyên môn cướp của thương nhân, sao lại kém một thương nhân được?"

"Đừng ồn ào." Con rối Thiên Tôn lên tiếng, Tạo Oanh hoảng sợ, vội vàng im lặng.

Con rối Thiên Tôn khẽ thở dài: "Tạo Oanh, đừng có mà không phục, Thiết Điểu Phi chắc sẽ không nói bậy, kỵ binh của ngươi là đánh không lại kỵ binh của hắn, bởi vì... kỵ binh này, khẳng định là tinh kỵ Kiến Nô."

Câu nói này doạ mọi người giật mình: "Khẳng định sao?"

Nếu những người khác nói thì họ chưa hẳn tin, thế nhưng lời nói của Thiên Tôn ai lại không tin chứ? Tạo Oanh vừa nghe nói đó là tinh kỵ Kiến Nô, lập tức cũng không dám cậy mạnh nữa.

Con rối Thiên Tôn chậm rãi nói: "Bát đại Tấn thương, mỗi tên đều là giặc bán nước, họ trường kỳ bán vật tư ra quan ngoại, bổ sung vật tư cho Kiến Nô, đồng thời còn đem tình báo của quan nội, bố trí của quan binh cũng đưa cho Kiến Nô, cho nên, trong số thủ hạ của Hoàng Vân Phát có lẫn kỵ binh Kiến Nô cũng không kỳ quái. Đội kỵ binh này có lẽ là do Kiến Nô đặc biệt phái qua đây bảo vệ Hoàng Vân Phát, bảo đảm hắn có thể đưa vật tư và tình báo đến trong tay Kiến Nô. Cũng có lẽ là hắn dùng tiền thuê ở quan ngoại, dù sao thì lai lịch bất chính là được rồi."

Mọi người: "! ! !"

Phía sau còn có một nửa Lý Đạo Huyền sẽ không nói, những Tấn thương này cuối cùng thành công bán đi Đại Minh, sau khi Mãn Thanh nhập quan còn phong Bát đại Tấn thương làm Bát đại hoàng thương, sau đó Bát đại hoàng thương này huy hoàng đủ 200 năm, cuối cùng suy sụp theo sự sụp đổ của Mãn Thanh.

Nếu phân tích khách quan, Hán gian như Ngô Tam Quế trình độ còn kém hơn bát đại Tấn thương một đoạn, bởi vì Ngô Tam Quế là dưới tình huống người nhà bị Lý Tự Thành làm nhục, cho đội nón xanh mới bán nước trở thành Hán gian, mà bát đại Tấn thương là ngay từ đầu trực tiếp bán nước làm Hán gian rồi.

Một người là ngoại lực bức bách, một người là tự phát tự giác.

Một người là vì phụ thân và vợ, một người là vì kiếm tiền.

Một người là hiện tại tạm thời còn chưa trở thành Hán gian, một người hiện tại đã là Hán gian.

Mặc dù mọi người đều là Hán gian, nhưng chênh lệch vẫn phải có.

Con rối Thiên Tôn sắc mặt khó coi, đương nhiên, con rối là nhìn không ra vẻ mặt gì, nhưng y cố ý đưa mặt tới dưới bóng râm của ánh sáng mặt trời là sẽ bị đen rồi: "Các vị, chúng ta phải giết người rồi."

Vừa nghe lời này, mọi người đều kinh hãi.

Người gia nhập thôn Cao Gia sớm nhất cũng từng thấy Thiên Tôn giết người, một chưởng đập chết sơn tặc, lại một chưởng đập chết Vô Thượng Minh Vương, thống khoái vô cùng, nhưng người gia nhập sau lại chưa từng thấy Thiên Tôn giết người, bởi vì về sau Lý Đạo Huyền đã rất ít khi đưa ra quyết định "giết" này.

Mọi người đều cảm thấy y quá nhân từ, yêu mến thương sinh, hiện tại từ trong miệng y nghe được hai chữ "giết người" lại không khỏi sợ hãi.

Con rối Thiên Tôn: "Đừng để Hoàng Vân Phát sống rời khỏi đạo Hà Đông, đừng cho hắn cơ hội chuyển vật tư cho Kiến Nô, phải ở chỗ này giết hắn."

Y vừa thốt ra lời này, đó chính là Thiên Tôn pháp chỉ rồi.

Tất cả mọi người phải tập trung toàn bộ lực lượng để hoàn thành.

Mọi người cùng ôm quyền, nghiêm túc đáp: "Cẩn tuân pháp chỉ."

Thiết Điểu Phi: "Ta lại trở về đạo Hà Đông đi, lợi dụng quan hệ giữa ta và diêm khóa ti, giám thị hắn ở bên trong đạo Hà Đông, tìm hiểu tiếp theo hắn muốn đi đâu."

Tạo Oanh: "Ta lại phái thêm thám báo ra ngoài, phòng ngừa người này chạy trốn."

Lão Nam Phong thì lấy ra một tấm địa đồ, mở ra bắt đầu nghiên cứu làm sao mới có thể bảo đảm không cho người này chạy thoát.

Đôi phu thê Hình Hồng Lang và Cao Sơ Ngũ thì lặng lẽ chạy đi kiểm kê trang bị, chuẩn bị tác chiến.

Chỉ còn lại một mình Chiến Tăng hình như có ý kiến khác, song chưởng hợp thành chữ thập: "A Mễ Thâu Phật, thiện tể thiện tể! Thiên Tôn, tiểu tăng cảm thấy, giết người không tốt, sẽ tổn thương thiên hòa, cho dù đối phương đại gian đại ác, chúng ta cũng có thể trước tiên giảng đạo lý cho hắn biết, nói không chừng có thể thuyết phục được thì sao? Bần tăng dự định đi gặp Hoàng Vân Phát, khuyên hắn phóng hạ đồ đao, cải tà quy chính, đừng làm Hán gian nữa..."

Hắn còn chưa nói hết câu, Thiết Điểu Phi đột nhiên quay về mọi người trừng mắt nhìn, ra hiệu mấy cái, nói: "Ta cảm thấy đại sư nói có đạo lý, đối với loại gian tặc bán nước này, chúng ta nên nói đạo lý trước, nói không thông mới động đao binh, nếu như ngay từ đầu đã xuất động quân đội, trực tiếp chiến tranh, sẽ hao tài tốn của, trái lại không hay."

Mọi người cùng ngẩn ra, không rõ trong hồ lô hắn bán thuốc gì.

Thiết Điểu Phi nháy mắt liên tục, thậm chí còn quay về Lý Đạo Huyền nháy mắt, trước tiên dùng ngón tay chỉ Chiến Tăng, lại lén làm động tác cắt.

Lý Đạo Huyền cũng hiểu được, thầm buồn cười: à, thì ra là ý này, được, đây cũng là một cách, đem đại sát khí thả ở bên người quân địch, không nhất định phải sử dụng, nhưng có thể trở thành một bước bảo hiểm. Là bản thân Chiến Tăng muốn đi, cũng không thể trách người khác lợi dụng hắn mà?

Hình như rất vui! Không được, ta cũng phải đi.

Nghĩ tới đây, cái miệng của tượng gỗ Thiên Tôn hoạt động cộp cộp, tựa như con rối kinh khủng đánh khoái bản: "Chiến Tăng nói có đạo lý, mọi người cũng phải nói quy củ. Thuận tiện mang ta theo, ta cũng cảm hóa hắn vài câu."

Bình Luận (0)
Comment