Nếu Thiên Tôn đã lên tiếng rồi, những người khác đương nhiên không có ý kiến: "Được, vậy để Chiến Tăng đại sư đi khuyên hắn hướng thiện trước đi, chúng ta ở bên ngoài cũng chuẩn bị sẵn sàng, nếu như Chiến Tăng đại sư khuyên hắn không được, chúng ta lại thịt hắn."
Chiến Tăng thấy mọi người đáp ứng trước tiên phân rõ phải trái, nhất thời mừng rỡ: "Ta biết Thiên Tôn và mọi người đều là người nhân từ."
Thiết Điểu Phi nói: "Đại sư, ngươi là cao tăng, ta là thương nhân muối, chúng ta không tiện hành động cùng nhau, để tránh làm tổn hại danh tiếng của ngươi, chúng ta nên tách ra hai nhóm tiến vào đạo thành Hà Đông."
Chiến Tăng gật đầu.
Không cần thiết để cho kẻ địch biết hắn và Thiết Điểu Phi là một phe, tách ra hành động càng thêm thuận tiện hơn, dù sao thì hắn là cao tăng nổi tiếng trong Phổ Cứu tự, có thể nghênh ngang đi tới đạo Hà Đông, liền cầm lấy tiêu côn, trực tiếp xuất phát.
Thiết Điểu Phi thì cầm một cái túi màu đen, nói một tiếng đắc tội rồi đem con rối Thiên Tôn bỏ vào túi, mang theo y cùng nhau vào thành.
Con rối này mặc dù cao bằng nửa người, nhưng cũng không nặng, bởi vì tay chân đều là bằng gỗ rất nhỏ, bỏ vào túi cũng không nặng. Hắn bỏ vào cẩn thận rồi, một tay khoác lên vai, tựa như khoác một bao muối lậu, rất dễ dàng.
Có điều Lý Đạo Huyền ở trong túi không nhìn thấy bên ngoài, vậy rất không sảng khoái, liền lấy đầu ngón tay khẽ đâm một cái, túi vải bố không quá chắc chắn đã bị y đâm ra một cái lỗ nhỏ, như vậy có thể thấy được bên ngoài rồi.
Thiết Điểu Phi dẫn theo thủ hạ và con rối Thiên Tôn đi tới cửa đạo thành Hà Đông, rõ ràng chỉ là thương nhân muối nhưng thủ thành binh lại nở nụ cười thân thiện với hắn, như nghênh đón thần tài vào thành, ngay cả thuế vào thành cũng không đòi hắn trả, trái lại lương dân muốn vào thành thì phải nộp thuế vào thành đủ mới có thể cho đi.
Con rối Thiên Tôn trốn ở trong túi đi theo vào đạo Hà Đông, thông qua lỗ trên túi quan sát thành thị nổi tiếng này.
Ở đây chính là Vận Thành Sơn Tây nổi tiếng hậu thế, một chữ "Vận" đã nói ra mấu chốt của toà thành thị này, đó chính là "Thương", trong thành có thể nói thương nhân tập trung, lượng lớn Tấn thương giao dịch muối, trà, lương thực, quân mã ở nơi này, sau đó vận chuyển đến cho biên quân tại biên cảnh bắc bộ.
Phần lớn thương nhân trong đó là tốt, có họ đảm bảo cung ứng vật tư cho biên quân thì mới có sự an bình mấy trăm năm của biên phòng Đại Minh triều, nhưng trong đó cũng lẫn vào không ít Hán gian như bát đại Tấn thương...
Đi qua khu thương nhân, tiến vào một con phố bên hông, tình huống nơi này thì khó coi hơn. Các thợ muối bị Sấm quân ép tiến vào trong thành đang co ro ở góc đường cuối hẻm, trốn trong góc nhà âm u, vẻ mặt sợ hãi nhìn ra bên ngoài.
Lý Đạo Huyền thở dài, Thiết Điểu Phi lập tức hiểu ý, cầm lấy một nắm bạc vụn, đi qua con hẻm, cho thợ muối mỗi người một thỏi bạc nhỏ, sau đó tiến đến bên tai họ, thấp giọng nói: "Muốn có đường sống thì chạy ra khỏi đạo Hà Đông, đi về hướng tây, sẽ có người tiếp ứng các ngươi..."
Các thợ muối sửng sốt, nhìn bạc trong tay, lại ngẩng đầu thì nhìn thấy đoàn người Thiết Điểu Phi đã đi xa rồi.
Các thợ muối suy nghĩ đến tình cảnh hiện tại, ra khỏi thành cảm thấy rất nguy hiểm, mặc dù Sấm tặc bị đánh lùi nhất thời, nhưng còn có khả năng trở lại, thôn muối rất nguy hiểm, đạo Hà Đông cũng rất nguy hiểm.
Đi về hướng tây sao? Nếu có người tiếp ứng nói không chừng có thể thử xem, vị viên ngoại này thoạt nhìn như là người tốt.
Dù sao thì hiện ở bên ngoài rất loạn, mình trốn thành công khả năng cũng rất lớn, sau đó diêm khóa ti cũng sẽ chỉ cho rằng mình bị Sấm tặc giết rồi, sẽ không tới đuổi bắt mình, đây là một cơ hội chạy trốn tuyệt hảo.
Cơ hội thoát khỏi tượng tịch chính là vào lúc này.
Các thợ muối tương đối dũng cảm liền quyết định xuất phát.
Thiết Điểu Phi thì lại một lần nữa trở lại trước cửa dinh thự của diêm khóa ti.
Hắn ở chỗ này cũng là người quen, a , không đúng, là thần tài quen, chỉ cần đưa bái thiếp lên, gia đinh của diêm khóa ti liền mời hắn đi vào, an bài tiểu viện cho người của hắn nghỉ ngơi.
Bọn thủ hạ buôn muối lậu của Thiết Điểu Phi lập tức hành động, tìm hiểu một hồi sau đó trở về báo cáo: "Hoàng Vân Phát kia đang ở trong viện bên cạnh chúng ta, hắc hắc hắc. Chiến Tăng đại sư đã đến trước chúng ta, cũng ở trong một tiểu viên khác sát vách."
Thiết Điểu Phi cười: "Cao tăng tốt thật, đạo Hà Đông vào thoải mái, dinh thự của diêm khóa ti cũng có thể vào thoải mái làm khách, chúng ta còn phải dùng tiền mới có thể đi vào."
Hắn vừa mới thổ tào xong, liền cảm giác trên tường viện có bóng người loé lên. Chiến Tăng vậy mà leo qua tường vào đây, rơi xuống đất hai tay hợp thành chữ thập: "A Mễ Thâu Phật! Thiện tể thiện tể! Nếu thí chủ cảm thấy làm cao tăng rất thuận tiện, sao không chậu vàng rửa tay, cùng theo bần tăng tu luyện phật pháp chứ?"
Thiết Điểu Phi chỉ vào cái túi sau lưng mình, chứa bên trong là con rối Thiên Tôn. Hắn nhún vai nói: "Cho dù ta muốn xuất gia, cũng là theo Thiên Tôn kiếm ăn, làm đạo sĩ."
Chiến Tăng: "A Mễ Thâu Phật! Ngươi thật là không hiểu ý chí của Thiên Tôn, ngài không ngại chúng ta là phật hay là đạo, ngươi xem ngài cũng không hề có ý ghét bỏ bần tăng."
Thiết Điểu Phi: "Được rồi, hiện tại chúng ta xem như là trà trộn vào thành công, do ta đi tiếp xúc với Hoàng Vân Phát trước, hay là đại sư trước?"
Chiến Tăng: "Đương nhiên là bần tăng đi nói chuyện trước, khuyên hắn hướng thiện. Nếu bần tăng khuyên không được, thí chủ lại đi cũng không sao."
Yêu cầu này của hắn đương nhiên không ai phản đối, mặc dù mọi người cũng biết khẳng định hắn sẽ thất bại, thế nhưng hắn cũng sẽ không có nguy hiểm tới tính mạng, Hoàng Vân Phát có xấu cũng không đến mức động thủ với một hòa thượng ở ngay trong dinh thự của diêm khóa ti, nên cứ để mặc hắn đi.
Nửa canh giờ sau Chiến Tăng ủ rũ quay về: "Bần tăng khuyên hắn đừng tiếp tục buôn bán với Kiến Nô, hắn căn bản không thừa nhận, một mực chắc chắn không có. Về phần lời khuyên của bần tăng, hắn hoàn toàn không nghe lọt tai."
Thiết Điểu Phi cười: "Có lẽ ở đây nhiều người, nên hắn ngại không dám thừa nhận bản thân là Hán gian thôi. Đợi ra khỏi thành, ít người rồi đại sư lại đi khuyên nhủ. Nếu thật sự khuyên không được, chúng ta lại xuất thủ giết chết hắn."
Chiến Tăng: "Thiện tể thiện tể!"
Thiết Điểu Phi: "Nếu đại sư không thành công, vậy đến ta rồi. Ta sẽ đi xác định xem hắn rời khỏi thành khi nào, đi con đường nào, người của chúng ta sẽ nửa đường ngăn cản hắn, nếu không xác định được việc này, một khi hắn ra khỏi thành rồi, kỵ binh Kiến Nô sẽ bảo vệ hắn như gió bắc thượng, chúng ta chưa hẳn ngăn lại được."
Chiến Tăng: "Vậy phải làm sao mới xác định được?"
Thiết Điểu Phi cười hắc hắc: "Thật ra không khó, nói chuyện làm ăn với hắn là được."
Chiến Tăng: ". . ."
Thiết Điểu Phi: "Đại sư cứ xem ta đi."
Hắn sửa sang lại y sam, khiến cho bản thân rất có khí chất thương nhân, lúc này mới mỉm cười đi về phía tiểu viện sát vách. Lý Đạo Huyền phát hiện, hình như mình không thể xem tiếp trò vui này rồi, cảm thấy rất khó chịu, vội vàng chui ra khỏi cái túi.
Y chạy đến bên cạnh tường viện giữa hai gian viện tử, trên tường là cây mây, dây thường xuân bò đầy, còn có một số lỗ nhỏ, thoạt nhìn cũng có một số năm rồi.
Lý Đạo Huyền cũng không biết con rối có sức lực để bò lên trên không, nghĩ thầm: đây cũng là một cơ hội để kiểm tra năng lực hoạt động của "đồng cảm", thử xem vậy.
Y vươn hai tay ra nắm lấy cây mây, tay của con rối rất tinh xảo, có cả năng lực nắm bắt, lại dùng hai cái chân giẫm lên lỗ tường, ơ? Ổn định rồi này! Rất tốt, năng lực hoạt động của người rối này đại thể cũng tương đương với năng lực hoạt động của bản thân Lý Đạo Huyền khi thu nhỏ tỉ lệ lại, cho nên mới gọi là "đồng cảm" mà, chỉ là các khớp xương không linh hoạt như người thật, động tác thoạt nhìn tương đối cứng ngắc.
Y dùng động tác cứng ngắc liền cộp cộp bò lên trên đầu tường.