Lý Đạo Huyền lén lút thò đầu ra từ đầu tường, trong viện đối diện có một đám hộ vệ đang nói chuyện phiếm, nói chính là giọng Sơn Tây. Mặt khác còn có một đám nam tử mười mấy người thoạt nhìn hung ác hơn nhiều so với người bình thường, hình thể cũng cao to hơn, ngồi ở một bên không nói gì.
Nhóm người này chắc là kỵ binh Kiến Nô, chúng ở Trung Nguyên không tiện mở miệng nói chuyện, cho nên đều giả bộ thành bộ dạng câm điếc.
Chúng rõ ràng có vẻ cảnh giác hơn so với nhóm người nói giọng Sơn Tây, con mắt luôn dò xét khắp nơi, trong đó một người "ơ" một tiếng, ánh mắt tập trung trên người Lý Đạo Huyền, vỗ vỗ đồng bạn bên cạnh rồi chỉ vào Lý Đạo Huyền.
Thế là mười mấy người đều bu lại.
Lý Đạo Huyền lập tức đình chỉ toàn bộ động tác, bất động trên đầu tường. Cái này gọi là, chúng ta đều là con rối, không thể nói chuyện không thể động.
Đám người kia bu lại xem Lý Đạo Huyền, nhìn ra đây là một con rối cao nửa người, cũng không để ở trong lòng, lại trở về một góc tiểu viện và ngồi xuống. Về phần vì sao đầu tường lại có một con rối họ cũng không rõ, coi như đó là một món trang sức kỳ quái của người Hán.
Lý Đạo Huyền thầm buồn cười, chơi vui.
Rất nhanh, cửa viện vang lên tiếng gõ cửa, một hộ vệ nói giọng Sơn Tây đi ra mở cửa, thấy là Thiết Điểu Phi đứng ở cửa mới ôm quyền nói: "Tại hạ Thiết Điểu Phi, là người buôn muối, ngưỡng mộ đại danh của Hoàng Vân Phát Hoàng viên ngoại đã lâu, đặc biệt tới bái phỏng, có vài chuyện làm ăn muốn bàn bạc."
Hộ vệ nghe nói có chuyện làm ăn, cũng không dám chậm trễ, vội vàng vào nhà thông báo, rất nhanh, Hoàng Vân Phát đi ra.
Hoàng Vân Phát liếc mắt liền nhận ra Thiết Điểu Phi.
Dù sao không lâu còn gặp nhau trong đại sảnh của diêm khóa ti, biết hắn là một thương nhân muối, là cái loại không tính quá lớn, thủ hạ gần 20 người, có chút thực lực nhưng không nhiều.
Đối với tiểu nhân vật như vậy Hoàng Vân Phát cũng không cần quá khách khí, thản nhiên hỏi: "Thì ra là Thiết Điểu Phi, ngươi tới gặp tại hạ, có gì chỉ bảo?"
Thiết Điểu Phi làm ra vẻ thần bí, nhìn chung quanh, giống như đang xác nhận phụ cận không có những người khác, sau đó mới tiến lên một bước, ôm quyền nói: "Hoàng viên ngoại, tại hạ là tới nương tựa vào ngài."
"Cái gì?" Hoàng Vân Phát ngẩn người.
Con rối Thiên Tôn nằm trên đầu tường cũng buồn cười: thì ra là thế, chiêu này của Thiết Điểu Phi rất cao.
Thiết Điểu Phi nói tiếp: "Trước đây tại hạ làm chút sinh ý muối vận, thế nhưng ngài cũng biết, muối vận càng ngày càng khó chạy, khắp nơi Sơn Tây là lưu khấu, các thợ muối cũng bị đánh cho trốn vào trong đạo thành Hà Đông, lần này ta qua đây, hai tay trống không, một cân muối cũng không mua được."
Chuyện này Hoàng Vân Phát cũng biết.
Gã cầm diêm dẫn đến tìm diêm khóa ti lấy hàng, diêm khóa ti liền đưa hết cho gã số hàng vốn dự định bán cho buôn muối lậu.
Thiết Điểu Phi: "Sinh ý chạy muối vận của tại hạ chỉ sợ không làm nổi nữa rồi, hiện tại đang khẩn cấp nghiên cứu ra một phương pháp mới. Nghe nói Hoàng viên ngoại làm ăn ở bắc cương rất thông thuận, còn làm rất lớn, tại hạ muốn đi theo Hoàng viên ngoại kiếm ăn."
Hoàng Vân Phát liếc xéo hắn: "Ngươi muốn theo ta kiếm ăn? Nhưng ta dựa vào cái gì phải dẫn ngươi kiếm ăn? Sinh ý ở bắc cương cũng không dễ làm, ta vô duyên vô cớ mang ngươi đi tìm đường làm ăn, quay đầu ngươi liền bỏ qua ta, tự mình ăn mảnh."
Đây là nan đề then chốt rồi.
Vấn đề này không giải quyết thì không dễ làm.
Thiết Điểu Phi đè thấp giọng nói: "Ta có cách, có thể giới thiệu giúp ngài một nguồn cung cấp điểu súng."
Vừa nghe lời này, con mắt Hoàng Vân Phát liền híp lại: "Điểu súng? Số lượng quá ít cũng không có ý nghĩa gì."
Thiết Điểu Phi cười hắc hắc: "Đương nhiên không phải ít, có rất nhiều, mấy trăm cây! Hơn nữa sau đó còn có thể không ngừng chế tạo."
Vẻ mặt Hoàng Vân Phát bắt đầu trở nên nghiêm túc: "Ngươi biết gạt ta có hậu quả gì không? Dù ngươi chạy trốn tới đâu, ta cũng có thể lấy cái đầu chó của một kẻ buôn muối lậu như ngươi."
Thiết Điểu Phi cũng làm vẻ mặt nghiêm túc: "Hoàng viên ngoại, ta là thành tâm thành ý muốn kiếm ăn với ngài, há có thể lừa ngài? Không dối gạt ngài, ta ở bên Sơn Tây tìm được một thôn nhỏ bỏ hoang, trong thôn tụ tập lượng lớn thợ rèn chạy thoát ra từ xưởng quan phủ, họ trốn trong thâm sơn kéo dài hơi tàn, bởi vì tại hạ cung cấp muối cho họ vài lần, liền kết giao bằng hữu, họ giúp thủ hạ của tại hạ chế tạo rất nhiều binh khí. Ngài xem, thanh yêu đao trên người ta chính là do họ làm... Họ còn biết chế tạo điểu súng, hơn nữa đã chế tạo mấy trăm cây, đang tìm người mua ở chợ đen."
Hoàng Vân Phát nghe được bán tín bán nghi, chuyện này cũng không phải không có khả năng xảy ra. Công tượng của Đại Minh triều rất khổ, nhiều năm qua vẫn xảy ra việc công tượng chạy trốn, sau khi thợ rèn chạy trốn số lượng lớn thì vẫn trốn ở hoang vắng, khả năng này là có.
Hơn nữa, một khi các công tượng chạy trốn liền trở thành lưu dân, không có ruộng đất, cũng không dám đi lại khắp nơi, cuộc sống đương nhiên sẽ rất khổ, dưới tình huống như vậy, hợp tác làm ăn, lén lút bán binh khí với thương nhân muối, khả năng này là có.
Hoàng Vân Phát thời gian dài lén lút bán vật tư cho Kiến Nô, mà Kiến Nô lại tương đối cảm thấy hứng thú đối với điểu súng, đã từng vài lần đề cập qua với gã, muốn gã kiếm một ít từ Đại Minh về.
Thế nhưng, chuyện này rất khó xử lý.
Bởi vì điểu súng của bản thân Đại Minh cũng không nhiều.
Lúc này Đại Minh triều nguồn tài chính sụp đổ, nghèo lắm rồi, ngay cả quân lương của quan binh cũng không phát nổi, quan phủ đâu còn thực lực quy mô chế tạo điểu súng? Một chút điểu súng có hạn đều đã vũ trang cho vài đội quân như Thần cơ doanh, thiết kỵ Quan Ninh.
Hoàng Vân Phát không thể nào lấy được điểu súng từ trong tay tham quan.
Về phần dân gian thì càng không cần nói, thứ mà quan phủ không có tiền để làm, dân gian có thể tự chế được bao nhiêu? Lác đác mấy cây là không có ý nghĩa, phải có số lượng, có số lượng mới có tác dụng.
Dù cho Tấn thương có thần thông quảng đại bao nhiêu đi nữa, cũng không kiếm được bao nhiêu điểu súng để bán cho Kiến Nô.
Lời của Thiết Điểu Phi đã khiến cho tim Hoàng Vân Phát đập thình thịch.
Nghe những lời này, điểm đáng hoài nghi chân chính chỉ có một, đó chính là những thợ rèn bỏ trốn này, lấy đâu ra nhiều sắt để mà chế tạo mấy trăm cây điểu súng như vậy?
Ngay khi hắn suy nghĩ những thứ này, Thiết Điểu Phi lại cười hắc hắc: "Ta không chỉ bán muối, còn bán sắt, hiện tại những thợ rèn này đều dựa vào ta che chở, chỉ cần ta nói một câu, họ có thể bán hết điểu súng cho Hoàng viên ngoại, yêu cầu của ta cũng không cao, Hoàng viên ngoại dẫn ta ra quan ngoại chạy hàng vài lần, giới thiệu cho ta mấy người ở quan ngoại để làm ăn, chỉ vậy thôi."
Cuối cùng một chút nghi ngờ của Hoàng Vân Phát cũng tiêu tán, đương nhiên, người như gã tuyệt đối không thể dễ dàng tin tưởng người khác, cho dù loại bỏ nghi hoặc, cũng không có nghĩa cứ như vậy đi tin Thiết Điểu Phi, gã còn phải làm một xác nhận cuối cùng: "Ngươi nói họ có mấy trăm cây điểu súng, vậy lấy ra cho ta xem đi, ta thấy được hàng, sẽ tin tưởng lời ngươi nói."
Thiết Điểu Phi: "Việc nhỏ thôi! Hoàng viên ngoại, ngài chớ vội bắc thượng, trước tiên ở lại đạo Hà Đông này vài ngày, ta sẽ đem số điểu súng đó cho ngài xem."
Hoàng Vân Phát lại tỏ ra hoài nghi: "Mấy trăm cây điểu súng cũng không nhẹ, ngươi chỉ có mười mấy người, phải làm sao để vận chuyển qua đây cho ta xem?"
Thiết Điểu Phi cười hắc hắc nói: "Thuyền!"