Thiết Điểu Phi cáo từ, về tới tiểu viện của mình.
Hắn mới vừa đi, vẻ mặt của Hoàng Vân Phát liền trở nên nghiêm túc hơn, thoạt nhìn có chút âm u, một thủ hạ bên cạnh đi tới: "Lão gia, lời của người này cũng không biết có thể tin được không, thuộc hạ cứ cảm thấy, mấy trăm cây điểu súng đối với một đám thợ rèn bỏ trốn mà nói, đó là một thứ không thể làm ra được."
Hoàng Vân Phát thấp giọng nói: "Ta cũng không dễ tin hắn, vả lại cứ xem hắn giở trò gì, chờ hắn đem điểu súng tới rồi, ngươi đi giúp ta nghiệm hàng. Trước khi hàng chưa kiểm tra rõ, ta sẽ không dễ dàng tin hắn, để tránh trúng quỷ kế của hắn."
Lý Đạo Huyền nghe được toàn bộ quá trình họ thương lượng, trong lòng cũng không khỏi vui vẻ, Thiết Điểu Phi này thật đúng là có chút cơ trí, phải thôi, cơ trí loại trình độ này, đối với thương nhân muối chắc hẳn cũng là một việc diễn ra thường xuyên.
Thương nhân muối cũng là một loại thương nhân, hắn đương nhiên rõ ràng những gì Tấn thương mong muốn nhất.
Dùng đúng mồi câu, mới có thể câu được con cá lớn.
Thiết Điểu Phi trở lại trong viện, quay sang nói với một thủ hạ: "Hoả tốc trở lại, thông báo..."
"Không cần." Con rối Thiên Tôn đột nhiên lên tiếng: "Bến tàu Hiệp Xuyên lập tức sẽ biết việc này, bên kia rất nhanh sẽ phái thuyền qua đây, ngươi đi ước định địa điểm xem hàng với Hoàng Vân Phát đi."
Cùng lúc đó, huyện Hợp Dương, bến tàu Hiệp Xuyên.
Trong vịnh nước đọng hình dạ dày, một đống thuyền đang chen chúc ở đây.
Theo "thuyền trưởng" và "thuyền viên" do Bạch Diên bồi dưỡng ra càng ngày càng nhiều, thuyền mô hình Lý Đạo Huyền thả xuống cũng càng ngày càng nhiều, thuyền pháo đã có vài chiếc, thuyền hàng cũng có vài chiếc, mặt khác còn có vài chiếc thuyền cỡ trung.
Lúc này Bạch Diên, Bạch công tử, đang nghiên cứu một con thuyền buôn Thiên Tôn mới thả xuống mấy ngày, chiếc thuyền buôn này ở thế giới hiện thực dài 8 cm.
Lý Đạo Huyền không lắp đặt mấy thứ như mô-tơ điện, pin ở bên trong, chỉ bỏ vào một cái thùng rỗng.
Nhưng chỉ một cái thùng rỗng như thế, bỏ vào trong hộp lại biến thành dài 16 mét, đối với các người tí hon mà nói đã là thuyền cỡ trung rồi.
Bạch công tử nhìn tỉ mỉ một vòng từ đầu thuyền đến đuôi thuyền, sau đó quay đầu nói với Bạch Diên: "Phụ thân đại nhân, không gian của con thuyền này cũng đủ lớn, con nghĩ có thể nghĩ cách đặt máy hơi nước lên con thuyền này."
Bạch Diên mừng rỡ: "Vậy thật tốt quá, Thiên Tôn không lắp động lực tiên giới cho con thuyền này, ta đang lo làm sao xử lý nó đây, dù gì cũng không thể phái một đám thuyền viên chèo nó được, nếu có thể lắp máy hơi nước lên, vậy thì tốt quá."
Hai người đang nói đến đây đột nhiên nghe được các binh sĩ dân đoàn bên cạnh bến tàu kinh hô, tiếp theo, khắp nơi đều có người hô to: "Tham kiến Thiên Tôn."
Hai người vội vàng quay đầu lại, liền thấy Thiên Tôn silicon đặt ở trong Hiệp Xuyên bảo đã đi ra, vừa đi còn vừa phất tay với các binh sĩ dân đoàn hành lễ với y: "Mọi người vất vả rồi."
Bạch Diên và Bạch công tử lập tức kịp phản ứng. Thiên Tôn xuất hiện như vậy khẳng định là có việc muốn phân phó.
Lý Đạo Huyền không có sức đi tới trước mặt hai người: "Dùng một con thuyền bình thường, là cái loại dùng sức người chèo, chất lên 250 cây điểu súng nòng trơn, sau đó đưa đến bến tàu Vĩnh Tế Cổ Độ."
Bạch Diên vội nói: "Cẩn tuân pháp chỉ!"
Sau khi nhận mệnh lệnh, Bạch công tử mới hiếu kỳ hỏi: "Vì sao cần sức người chéo chứ? Dùng tiên thuyền đưa đi chẳng phải là nhanh hơn?"
Bạch Diên cũng hỏi: "Là muốn tăng chiến lực cho bọn Cao Sơ Ngũ sao? Có cần đưa thêm một số điểu súng nòng xoắn cho họ không, súng trường Chassepot của chúng ta hiện tại đã chế tạo được một số, cũng có thể cung cấp cho bọn Cao Sơ Ngũ chiến đấu ở tiền tuyến..."
Lý Đạo Huyền: "Không cần cái này, chỉ đưa hỏa súng nòng trơn kiểu cũ nhất qua đó là được, không cần đưa đạn dược."
Bạch Diên ngẩn ra.
Tuy nhiên pháp chỉ chính là pháp chỉ, nghe không hiểu cũng phải làm theo.
Vừa lúc trước mắt có một con thuyền cỡ trung còn chưa có hệ thống động lực, dứt khoát dùng nó để vận chuyển hàng đi. Các công nhân lập tức hành động, chuyển từ trong xưởng đúc pháo lượng lớn điểu súng nòng trơn lên con thuyền trống rỗng kia.
250 khẩu điểu súng thực sự là một đống rất to, giống như một ngọn núi nhỏ.
Bạch Diên lại phái mấy chục thuỷ binh đi lên, dùng cách cổ xưa chèo nó đi.
Loại cách thức chèo thuyền này, trong mắt các thuỷ binh của thôn Cao Gia vốn đã quen với "tiên thuyền" quả thật chỉ có một chữ -quê mùa.
Thế nhưng Thiên Tôn cũng đã hạ lệnh, quê thì quê thôi.
Vì hộ tống con thuyền quê mùa cần sức người chèo đi này, Bạch Diên còn phải phái ra ba chiếc thuyền pháo, đội hình siêu xa hoa với 36 khẩu đại pháo theo chiếc thuyền đó hướng về bến tàu Vĩnh Tế...
Ba ngày sau!
Đạo Hà Đông.
Thiết Điểu Phi đứng đến trước mặt Hoàng Vân Phát: "Hoàng viên ngoại, hỏa súng mà ngươi muốn ta đã sai người vận chuyển tới rồi, đủ 250 khẩu, có điều, lượng hỏa súng lớn như vậy không thể lộ ra ngoài được, nếu vận chuyển tới đạo Hà Đông, khẳng định quan binh sẽ cướp lấy, tại hạ còn phải gánh thêm tội mưu phản, xét nhà mất đầu."
Hoàng Vân Phát sớm có chuẩn bị, gã đâu dễ bị lừa gạt đến một nơi kỳ quái nào, bèn phất tay, một thủ hạ tâm phúc đi ra.
Thiết Điểu Phi: "Vậy mời vị huynh đệ này theo ta đi một chuyến đến bến đò Đại Vũ."
Bến đò Đại Vũ là một bến đò tại Hoàng Hà cách đạo Hà Đông gần nhất, là một nơi xung yếu của giao thông đường thuỷ, chuyển thư tin và vận chuyển muối các triều đại đều phải đi qua nơi này, tàu thuyền nối đuôi nhau, thương nhân không dứt, chỉ cần người kinh thương tại Sơn Tây thì không ai không biết bến đò này.
Trên thực tế bến đò này cũng nằm trong tay quan phủ khống chế.
Nghe nói muốn cho gã xem mấy trăm cây hỏa súng tại bến đò do quan phủ khống chế, vẻ mặt Hoàng Vân Phát có vẻ là lạ.
Thiết Điểu Phi đã nhìn ra vẻ nghi hoặc của gã, thấp giọng cười nói: "Thuyền đó của ta đương nhiên không thể cặp bờ tại bến đò Đại Vũ, chỉ có thể đậu ở một nơi cách bến đò Đại Vũ rất xa, chúng ta sẽ leo lên thuyền nhỏ tại bến đò Đại Vũ, rồi đi trên sông xem hàng của ta."
Hắn càng làm phức tạp như thế, trái lại Hoàng Vân Phát càng tin, đây chính là thứ không thể lộ ra ngoài, nên làm như vậy mới phải. Gã quay sang gật đầu với thủ hạ: "Ngươi đi đi, xem cho kỹ."
Thiết Điểu Phi dẫn theo tên bộ hạ kia ra khỏi đạo Hà Đông, cưỡi ngựa chạy băng băng về hướng nam, tốn không ít thời gian mới đi tới bến đò Đại Vũ.
Tại nơi giao thông quan trọng thế này, đương nhiên Hoàng Vân Phát đã sớm an bài thuyền của mình, Thiết Điểu Phi lên thuyền do người của gã an bài, sau đó ngược dòng hướng về thượng du Hoàng Hà, đi hơn mười dặm lúc này mới nhìn thấy một con thuyền cỡ trung dài đến năm trượng trên mặt sông.
Thiết Điểu Phi chỉ vào con thuyền kia: "Đến rồi! Dựa sát vào nó."
Bộ hạ của Hoàng Vân Phát cho thuyền chậm rãi dựa sát vào con thuyền lớn này, chỉ thấy trên thuyền có một nhóm người có nước da màu cổ đồng do phơi nắng, vừa nhìn chính là loại người kiếm ăn trên sông nước, họ cầm mái chèo, nhìn mình với ánh mắt cổ quái.
Bộ hạ của Hoàng Vân Phát có chút sợ hãi, nhưng hắn tự nghĩ mình là một tiểu nhân vật, Thiết Điểu Phi cũng không có khả năng phí công sức lừa gạt giết một người như hắn, liền kiên trì lên thuyền, sau đó xốc lên một tấm vải mỡ lợn trên thuyền và nhìn vào bên trong, nhất thời cả kinh ngây người: "Điểu súng, thật nhiều điểu súng. . ."