Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 484 - Chương 484: Trò Đùa Dai Của Con Rối Thiên Tôn

Chương 484: Trò đùa dai của con rối Thiên Tôn Chương 484: Trò đùa dai của con rối Thiên Tôn

Sắc trời đã tối.

Người xưa mặt trời mọc thức dậy, mặt trời lặn đi nghỉ, trong đạo Hà Đông đã an tĩnh.

Chỉ có thể nghe được tiếng rao du dương lại cổ quái của phu canh: "Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa..."

Lý Đạo Huyền còn chưa ngủ.

Nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, mẹ nó mới 10 giờ 30, sớm như vậy, người hiện đại sao có thể đi ngủ được?

Ít nhất còn có một giờ có thể đi chơi!

Hiện tại Khu thương mại Cao Gia đã bắt đầu có cuộc sống về đêm, buổi tối chính là thời gian để các thôn dân thôn Cao Gia xem kịch, nghe hát, đạt được thỏa mãn về tinh thần sau một ngày làm việc, nếu Lý Đạo Huyền chuyển tầm nhìn qua đó là cũng có thể thấy được một số việc vui.

Thế nhưng mỗi ngày nhìn những việc này cũng chán, thỉnh thoảng cũng phải tìm chút việc vui khác.

Nghĩ nghĩ, vẫn là đến đạo Hà Đông lượn vậy.

Y phát động "đồng cảm", xoát một cái lại đi tới trong thân thể con rối Thiên Tôn. Tròng mắt đảo vài vòng, thầm nghĩ: dù sao thì không có việc gì làm, đi nghe trộm Hoàng Vân Phát và các bộ hạ nói gì vậy, không khéo có thể nghe trộm được tình báo quan trọng.

Hai tay y nắm lấy cây mây, lén lút bò qua tường.

Không ngoài dự đoán, vừa mới leo qua tường liền phát hiện hai tên bộ hạ của Hoàng Vân Phát đang tuần tra trong viện.

Y vội vàng dừng lại động tác, nhưng bởi dừng lại như thế nên thân thể mất thăng bằng, rất tự nhiên từ trên đầu tường rơi xuống.

"Rầm", tiếng gỗ va chạm mặt đất.

Hai tên bộ hạ tuần tra giật mình, tập trung nhìn vào, thì ra là con rối rơi từ trên đầu tường xuống, lúc ban ngày họ cũng từng thấy con rối này nằm trên đầu tường, hiện tại thấy nó rớt xuống rồi, còn tưởng rằng là gió thổi, hoặc là con mèo hoang nào đó đụng nó rơi xuống.

Một tên trong đó còn cằn nhằn: "Con mẹ nó giật cả mình, đột nhiên thứ này rơi xuống."

Tên còn lại thấp giọng nói: "Khuôn mặt của con rối này làm giống thật quá nhỉ, một con rối có cần thiết làm khuôn mặt giống thật như thế không?"

Người trước nói: "Không biết, dù sao ta cứ cảm thấy thứ này rất quỷ dị."

"Chúng ta vẫn là cách xa nó một chút đi."

Hai người thậm chí cũng không dám đưa tay chạm vào con rối, tiếp tục đi về phía trước tuần tra.

Chờ chúng đi xa rồi, con rối Thiên Tôn mới run tay run chân lộp cộp bò dậy, cái cổ xoay tròn quỷ dị, nghĩ thầm: Hình như ta trong lúc vô ý đã mở khoá một trò chơi mới rồi.

Trò chơi này không thể dùng trong địa bàn của mình, thế nhưng sử dụng với đám Hán gian thì lại không có áp lực tâm lý...

Y mở cái miệng gỗ, cười cộp cộp hai tiếng, sau đó cố ý an vị tại chỗ, bất động.

Hai tên bộ hạ tuần tra vừa rồi đi quanh nơi ở của Hoàng Vân Phát một vòng, lại quay về, đèn lồng trong tay hai người tản ra ánh sáng heo hắt, đột nhiên, người đi đằng trước cứng đờ: "Ngươi xem, con rối này..."

Người bên cạnh vừa nhìn, nhất thời toàn thân tê dại: "Con... con rối này sao lại ngồi dậy rồi? Vừa rồi nó rõ ràng là từ trên tường rớt xuống, nằm trên mặt đất mà."

"Đúng vậy... tại sao hiện tại biến thành ngồi rồi?"

Hai tên bộ hạ lần này toàn thân nổi da gà, cả người luống cuống.

"Không không không, nhất định là chúng ta nhớ lầm."

"Chúng ta không nhớ lầm đâu."

"Vậy chính là vừa rồi chúng ta tuần tra qua đó, có người tới đây, đỡ con rối này ngồi dậy."

"Mẹ nó, vậy chẳng phải là có thích khách tiến vào rồi?"

Hai người hốt hoảng, vội vàng chạy tới gian phòng của Hoàng Vân Phát, ầm một tiếng phá cửa xông vào.

Trong phòng lập tức vang lên tiếng binh khí ra khỏi vỏ, tiếng người ngã sấp xuống, tiếp theo là tiếng chửi của Hoàng Vân Phát: "Khuya khoắt nổi điên cái gì vậy? Xông vào phòng ta làm gì? Con mẹ nó ta còn tưởng rằng các ngươi là thích khách chứ, đao cũng rút rồi, kết quả các ngươi lao tới trước mặt ta là quỳ xuống, phát bệnh rồi sao?"

Giọng của hai người vang lên theo đó: "Chúng tôi tưởng là có thích khách lẻn vào ám sát ngài, cho nên..."

Hoàng Vân Phát: "Trừ hai ngươi ra, không có ai vào đây hết."

Hai người xấu hổ khúm núm: "Bên ngoài có một con rối, nó cử động, cho nên..."

Hoàng Vân Phát: "Mang ta đi xem."

Họ vừa ồn ào như thế, rất nhiều người trong nhà đều thức dậy, ngay cả mười mấy người nghi là kỵ binh Kiến Nô cũng thức dậy theo, một đám người đều đi về hướng Lý Đạo Huyền.

Lý Đạo Huyền đâu có ngu mà ngồi yên chờ chúng tới, đã đứng dậy chui vào bụi hoa trong hoa viên, lại nằm sát mặt đất bò một đoạn, lợi dụng đám người bỏ đi y chui vào gian phòng của Hoàng Vân Phát, rất vất vả theo cây cột bò lên trên xà nhà, nắm một sợi dây thừng treo ngược mình lại.

Bên ngoài vẫn vang lên tiếng ồn ào, hiển nhiên chúng không tìm được con rối, hai tuần tra binh kia bị Hoàng Vân Phát mắng cho một trận: "Khốn khiếp, hơn nửa đêm nổi điên, ở đây làm gì có con rối nào?"

"Có thật mà..." Hai người ủy khuất thiếu chút nữa bật khóc.

Nhưng giải thích vô dụng, Hoàng Vân Phát ra lệnh, các hộ vệ khác quyền cước một trận, đánh cho hai người vô cùng thê thảm.

Lúc này nhóm người mới giải tán, ai về phòng nấy.

Tâm tình Hoàng Vân Phát rất kém, lầm bầm đi về phòng, lại rống lên với bên ngoài: "Mở to con mắt một chút đi."

Đám người bên ngoài đáp lại: "Tuân lệnh!"

Hoàng Vân Phát đóng cửa lại, vừa quay người lại chợt thấy một con rối đang treo ngược trong phòng mình, trên mặt nở nụ cuòi quỷ dị nhìn gã.

Đêm hôm khuya khoắt thấy cảnh này, ai mà không sợ?

"A a a!"

Hoàng Vân Phát hét thảm thiết, lui nhanh về phía sau, rầm một tiếng đụng nát một cánh cửa gỗ hơi mỏng, trở mình ngã ra ngoài, rơi vào hoa viên.

Mấy đội tuần tra bên ngoài cùng chạy tới, bảo vệ lấy gã.

Nơi này là hậu viện dinh thự của diêm khóa ti, tiếng la to như vậy, cả binh của diêm khóa ti cũng bị kinh động, toàn bộ hậu viện nhất thời xôn xao.

Lý Đạo Huyền cười không ngậm được mồm, lại từ trên xà nhà tụt xuống, sau đó nằm xuống dưới gầm giường của Hoàng Vân Phát.

Bên ngoài vang lên giọng thảng thốt của Hoàng Vân Phát: "Con rối, con rối đang ở trong phòng ta, treo ngược trên xà nhà."

"Rầm!"

Có người phá cửa xông vào, trên tay còn cầm đèn lồng. Họ tiến vào nhìn quanh, trong phòng làm gì có con rối nào? Trên xà nhà cũng trống trơn, cái gì cũng không nhìn thấy.

"Không có! Lão gia, trên xà nhà không có người rối."

"Sao có thể không có? Ta tận mắt nhìn thấy."

Hoàng Vân Phát giọng hổn hển: "Con rối kia khả năng là giả, nói không chừng là một người lùn đóng giả, mau đi tìm, khả năng nó còn trốn trong phòng."

Đám người lục tung trong phòng, rốt cuộc có người đã tìm được, lớn tiếng kêu lên: "Dưới giường, con rối nằm ở dưới giường."

Có người vươn tay xuống dưới giường kéo ra, vang lên tiếng lộp cộp, thật sự kéo ra từ dưới giường một con rối cao nửa người.

"Là một con rối chân chính!"

"Không phải người đóng giả."

"Vậy có người điều khiển nó." Hoàng Vân Phát lớn tiếng la: "Mau đi tìm, xem có người nào dùng vật như sợi tơ không, trốn ở một nơi bí mật gần đây điều khiển con rối này."

Bình Luận (0)
Comment