Rất nhiều người bắt đầu lục tung tìm kiếm, có người sờ tới sờ lui trên người con rối Thiên Tôn, muốn tìm ra sợi tơ điều khiển con rối.
Có người thì bò lên trên xà nhà, tìm kiếm bên trên có thợ điều khiển rối trốn không.
Còn có người tìm kiếm khắp nơi trong viện, trong bụi hoa, trên tường vây.
Cả phủ đệ của diêm khóa ti trở nên náo loạn, lượng lớn quan binh chạy vào, bao vây toàn bộ thiên viện chật như nêm cối.
Bộ dạng này thật giống như đang chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng mà, họ tìm kiếm đã định trước là phí công, lúc lâu sau họ rốt cuộc xác định: "Con rối này không có người điều khiển, nó thậm chí cũng không có nối dây, không thể có người điều khiển được."
"Vậy nó vào bằng cách nào?"
Có người nói: "Không biết, hoàn toàn chưa thấy qua đồ vật này."
"Ban ngày ta từng thấy nó, lúc đó nó nằm sấp trên bờ tường."
"Bên đó là viện tử của Thiết Điểu Phi phải không? Chẳng lẽ là Thiết Điểu Phi đang điều khiển con rối này."
"Thế nhưng Thiết Điểu Phi và bộ hạ của hắn căn bản không ở chỗ này, họ dẫn theo người của chúng ta đi xem hàng rồi, còn chưa trở về."
"Không thể là Thiết Điểu Phi làm, người của hắn cũng rời khỏi hết rồi, còn có thể cách mấy chục dặm điều khiển thứ quỷ dị này sao?"
"Vậy rốt cuộc làm thế nào?"
"Không phải là tự bản thân nó vào chứ?"
Cũng không biết là ai nói một câu như thế, tất cả mọi người cảm giác được toàn thân nổi da gà.
Hoàng Vân Phát sợ đến mức tóc gáy dựng ngược cả lên, hắn nhìn người rối kia thật sâu, nhìn nửa ngày, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
"Có cần đốt cháy nó không?" Một bộ hạ hỏi.
"Đừng..." Hầu như mọi người đồng thời la lên: "Đừng đốt lung tung, không khéo đốt thành ra cái gì đáng sợ hơn."
"Quỷ thần có thể không tin, nhưng không thể không kính a!"
"Ngươi không đốt nó, nói không chừng nó còn chưa làm gì ngươi, chỉ đùa ngươi thôi, nếu như ngươi đốt nó, đắc tội nó rồi, không khéo sẽ biến thành đại sự."
Trong lòng Hoàng Vân Phát cũng có ý nghĩ như vậy, không đốt được.
Cổ nhân nói, kính quỷ thần nhi viễn chi!
Gã vội vàng lên tiếng: "Mời con rối này ra khỏi thành đi, đưa đi xa vào."
Gã cũng không dám nói ném ra ngoài, chỉ dám "mời" ra ngoài.
Thế là, hai tên bộ hạ dè dặt khiêng con rối lên, một đám người bảo vệ xung quanh, suốt đêm đưa con rối đến một rừng cây nhỏ ngoài thành, đặt nó trong rừng cây rồi, lại bái lạy, miệng lẩm bẩm: "Ông rối, xin ngài đừng nhớ thương chúng tôi nữa."
Xoay người bỏ chạy, dường như rất sợ bị nó đuổi theo.
Chờ bọn chúng đi xa rồi, Lý Đạo Huyền mới vỗ cái mông, bò lên, cười: "Thế mà cũng làm các ngươi sợ vỡ mật? Ha ha ha!"
Tuy nhiên trải qua lần này, coi như Lý Đạo Huyền đã thử ra độ khó khi ám sát một đại nhân vật tại cổ đại, trong phim võ hiệp bất cứ một người võ nghệ cao cường nào cũng có thể tiến vào trong nhà đại nhân vật, tiếp đó ám sát mục tiêu.
Nhưng trong lịch sử hiện thực, quan viên võ tướng là rất hiếm khi bị ám sát.
Vì sao?
Việc lần này có thể nói rõ điểm này.
Sát thủ rất khó tiếp cận mục tiêu, cho dù tiếp cận rồi, người ta la lên lập tức sẽ có vô số hộ vệ và binh sĩ tới bao vây, nghĩ muốn ám sát nói dễ vậy sao?
Đùa giỡn một chút là được, vẫn phải đợi Thiết Điểu Phi trở về.
Mụ nội nó, bị người ném vào rừng cây ngoài thành, phải đi trở lại mệt mỏi quá.
Lý Đạo Huyền bước hai cái chân bằng gỗ lộp cộp đi về phía thành trì đạo Hà Đông, ôi, cửa thành và tường thành đều có bảo vệ, không vào được.
Tuy nhiên không sao!
Y cố ý đi nghênh ngang một vòng bên cạnh rừng cây ngoài thành, rất nhanh, có một thám báo thủ hạ của Tạo Oanh từ trong rừng cây chui ra, hành đại lễ một cái với y: "Tham kiến Thiên Tôn."
Lý Đạo Huyền nở nụ cười: "Tới đúng lúc lắm, ngươi đem ta ném mạnh cho vào thành đi."
Thám báo kia nghe vậy ngẩn mặt ra: "Hả?"
Vẻ mặt là dấu chấm hỏi, nghe không hiểu đây là ý gì, nhưng Thiên Tôn pháp chỉ phải tuân thủ.
Hai tay thám báo nắm lấy cánh tay con rối, cầm xoay mạnh giống như ném một bao cát lớn, đoạn vung một cái, Thiên Tôn bay bay, như con chuồn chuồn bay về phía bầu trời xanh thẳm...
Rầm một tiếng, lại rơi vào trong thành.
Bị ngã rất mạnh nhưng không đau, con rối là không biết đau.
Con rối Thiên Tôn lại run tay run chân đi về hướng dinh thự của diêm khóa ti.
Lần này y ngả bài, không giả bộ nữa, liền nghênh ngang đi về phía đại môn.
Dinh thự của diêm khóa ti vừa mới ồn ào một trận, hiện tại tất cả binh sĩ đều đang có tinh thần, một đội binh lính trực đêm ở đại môn đang thảo luận chuyện xảy ra vừa rồi.
Đột nhiên, âm thanh lộp cộp từ xa đến gần.
Một binh sĩ hét thảm, chỉ vào cuối con phố: "Các ngươi nhìn kìa... Con rối vừa ném đi, nó lại trở về."
Binh sĩ khác quay đầu lại nhìn, quả nhiên, con rối kia tay chân mảnh khảnh, bước những bước đi quỷ dị lại không linh hoạt, mỗi bước đi còn phát ra âm thanh lộp cộp do gỗ va đập vào nhau, trên con đường vào ban đêm, cứ như vậy từng bước một đi tới.
"A a a a!"
"Ma quỷ."
"Cứu mạng a."
Các binh sĩ lập tức trở nên hỗn loạn...
Con rối Thiên Tôn phát ra tiếng cười "lộp cộp", môi trên môi dưới do hai miếng gỗ làm thành va chạm vào nhau, tiếng cười vang vọng trên con đường tối tăm, thật sự khiến người ta mất hồn: "Hoàng Vân Phát... Hoàng Vân Phát..."
Có người nhanh chóng báo tin cho Hoàng Vân Phát: "Lão gia, không tốt, người rối lại trở về rồi, đang đi tới đại môn dinh thự, còn gọi tên của ngài."
Hoàng Vân Phát: "A a a a!"
Lần này thật sự sợ đến mức hồn bất phụ thể rồi, gã thật sự không biết con rối quỷ này vì sao cứ quấn lấy mình, thật sự quá mức dọa người, không thể suy nghĩ.
Song, con rối Thiên Tôn cuối cùng không đi vào dinh thự, y biết người khi bị sợ hãi đến mức tận cùng nói không chừng sẽ phản kích mà không quan tâm điều gì, đến lúc đó thật sự đốt mất thân thể con rối này của mình, vậy sẽ lãng phí công sức lao động vất vả của thợ rối.
Y lung lay vài cái trên đường, sau đó quẹo sang một con hẻm nhỏ bên cạnh, biến mất không thấy nữa.
Binh sĩ thủ vệ lúc này mới thở phào một hơi, Hoàng Vân Phát sau khi nghe nói cũng thở phào một hơi.
Tuy nhiên, một hơi này cũng thở rồi, đêm nay ngủ được hay không thì vẫn là một câu chuyện khác.
Sáng sớm hôm sau...
Chiến Tăng đại sư vừa mới thức dậy, liền nghe được tiếng đập cửa vang lên, mở cửa ra liền thấy là Hoàng Vân Phát đích thân tới đây, đôi mắt gấu mèo, khuôn mặt tiều tụy: "Đại sư, không biết ngài... có biết... thuật hàng yêu trừ ma không?"
Chiến Tăng vừa nghe liền buồn cười, tối hôm qua trong dinh thự hỗn loạn như vậy, hắn đương nhiên biết đã xảy ra cái gì, cũng đã sớm đoán được là Thiên Tôn đang trêu đùa người này, chỉ không ngờ kết quả là sáng sớm người này đã chạy tới tìm mình xin giúp đỡ.
Chiến Tăng: "A Mễ Thâu Phật! Hoàng thí chủ là muốn đuổi người rối kia đi?"
Hoàng Vân Phát: "Người rối kia thật đáng sợ, đại sư cứu ta!"