Chương 486: Ky binh nhát chết của Trung Nguyên, có gì mà sợ
Chương 486: Ky binh nhát chết của Trung Nguyên, có gì mà sợChương 486: Ky binh nhát chết của Trung Nguyên, có gì mà sợ
Khi Thiết Điểu Phi và thủ hạ của Hoàng Vân Phát cùng trở lại đạo thành Hà Đông thì gặp được một hình ảnh kỳ quái.
Hoàng Vân Phát vẻ mặt sợ hãi ngồi ở giữa nhà, Chiến Tăng đại sư khoanh chân ngồi trước mặt gã, tay trái cầm phật châu, tay phải dựng thẳng trước ngực, trong miệng vẫn lẩm bẩm mấy loại chú ngữ kỳ quái "A Mễ Thâu Phật" gì đó.
Thiết Điểu Phi không khỏi lấy làm lạ: lần trước khi ta đi, Chiến Tăng đại sư còn ủ rũ, nói rằng Hoàng Vân Phát này không chịu nghe lời hắn, hiện tại sao thành như vậy rồi?
Tuy nhiên không sao, đây không phải trọng điểm.
Bộ hạ của Hoàng Vân Phát đi tới, ghé vào lỗ tai gã thấp giọng nói: "Lão gia, ta đi theo Thiết Điểu Phi xem rồi, hắn thật sự có một số hàng ở trên Hoàng Hà, tất cả đều là điểu súng phẩm chất nhất lưu, mấy trăm cây."
Hoàng Vân Phát mừng rỡ, sự sợ hãi đối với người rối thoáng cái bị hơi tiền xua tan: "Có phát hiện ra chỗ nào khả nghỉ không?"
Bộ hạ thấp giọng nói: "Không phát hiện chỗ khả nghỉ nào, những điểu súng này không có đạn dược, xem ra đúng như lời Thiết Điểu Phi nói, chỉ là một đám thợ rèn bỏ trốn chế tạo hỏa súng, họ thậm chí không có cách nào kiếm được hỏa dược và đạn chì."
Hoàng Vân Phát mừng như điên, nếu bán số hàng này cho Kiến Nô sẽ kiếm được bao nhiêu tiền a? Quan trọng nhất, nếu như có được đường dây này, về sau có thể mua được điểu súng không ngừng từ trên tay những thợ rèn bỏ trốn này, đầu cơ trục lợi cho Kiến Nô, đó mới thật sự là tài nguyên cuồn cuộn, núi vàng núi bạc cũng không ngăn được.
Bán cái gì có thể kiếm được càng nhiều hơn so với súng đạn?
Không có!
Trong nháy mắt, gã cảm thấy diêm dẫn trong tay mình cũng không còn thơm nữa rồi.
Gã quay đầu nhìn sang Thiết Điểu Phi, ánh mắt lộ ra ý thưởng thức: "Thiết Điểu Phi, ta rất thích hàng của ngươi."
Thiết Điểu Phi cười hắc hắc: "Ngài thích là tốt rồi, ngài xem, số hàng này, ngài báo cái giá đi."
Hoàng Vân Phát đưa tay lấy ra diêm dẫn từ trong tay áo của mình, đặt cho ngươi? Mặt khác, cũng có thể giới thiệu cho ngươi làm quen với bằng hữu tại quan ngoại của ta."
Thiết Điểu Phi vội vàng làm ra vẻ mừng rỡ: "Đa tạ Hoàng viên ngoại dẫn dắt."
Hoàng Vân Phát: "Giao hàng ở đâu?"
Thiết Điểu Phi: "Trên sông..."
"Không được." Hoàng Vân Phát lập tức ngắt lời hắn: "Không thể giao hàng trên mặt sông, quá không an toàn. Ta xem như vậy đi, thôn Chu Thanh, cách sáu dặm phía tây bến đò Đại Vũ."
Thiết Điểu Phi vừa nghe đã hiểu, bên cạnh Hoàng Vân Phát có ky binh Kiến Nô bảo vệ, cho nên gã càng thêm tự tin đối với sức chiến đấu của mình trên đất bằng, không muốn giao dịch trên mặt sông.
Đáng tiếc!
Bên bến tàu Hiệp Xuyên đã phái ba chiếc thuyền đại pháo qua đây, chính là dự định đánh đổ Hoàng Vân Phát trên mặt sông, tiễn gã xuống Hoàng Hà cho cá ăn, nhưng người này cảnh giác như vậy, xem ra ba chiếc thuyền đại pháo kia chắc không phải sử dụng đến rồi.
Lúc này phải lừa gã mới được, Thiết Điểu Phi đành phải nói: "Được, giao hàng tại thôn Chu Thanh."
Hai người thương lượng xong, Thiết Điểu Phi lại phải lần thứ hai ra khỏi thành, đi "an bài giao hàng", cho nên sẽ mất đi quản chế đối với Hoàng Vân Phát, hắn đành phải quay sang nháy mắt ra hiệu cho Chiến Tăng đại sư. Chiến Tăng cụp hai hàng lông mày xuống, thoạt nhìn như không thấy gì hết, trên thực tế lại nhanh chóng dương dương lông mày lên, xem như là đáp lại.
Lúc này Thiết Điểu Phi mới yên tâm lớn mật xoay người đi ra ngoài.
Ra khỏi dinh thự của diêm khóa tỉ, khi đi qua một con hẻm nhỏ, đột nhiên từ trong hẻm có một con rối cao nửa người chui ra.
Thiết Điểu Phi: "A, tham kiến Thiên Tôn!"
Con rối Thiên Tôn cười lộp cộp, cũng không nói nhiều.
Bộ hạ của Thiết Điểu Phi hiểu ý, vội vàng lấy ra một túi đen cho bản thân con rối Thiên Tôn chui vào, đoàn người vội vã đi về hướng ngoài thành, rất nhanh họ về tới Tiêu Trì. Đám người Hình Hồng Lang, Cao Sơ Ngũ, Tạo Oanh, Lão Nam Phong chờ ở chỗ này đã lâu, nghe Thiết Điểu Phi thuật lại sự việc, tất cả mọi người cười hắc hắc: "Được, thôn Chu Thanh, chúng ta đến đó bày Long Môn yến, cho Hoàng Vân Phát và đám Kiến Nô cảm nhận một chút sự nhiệt tình của chúng ta đi." Thôn Chu Thanh.
Thôn Chu Thanh là một thôn trang bình nguyên điển hình, xung quanh có thể nói là vùng đất bằng phẳng.
Ngày mùa tốt, trên bình nguyên toàn là cây nông nghiệp mọc từng mảng lớn, nhưng hiện tại đang hạn hán, không có cây nông nghiệp, chỉ có toàn là ruộng đồng khô cạn bỏ hoang.
Đây là một địa phương tốt để phóng ngựa chạy băng băng.
Hoàng Vân Phát lựa chọn giao hàng ở chỗ này, chính là bởi vì nơi này đủ bằng phẳng.
Địa phương bằng phẳng lợi cho ky binh tác chiến, lại không lợi cho mai phục.
Các bộ hạ của Hoàng Vân Phát đẩy theo rất nhiều xe đi tới thôn Chu Thanh.
Ky binh Kiến Nô cực kỳ cẩn thận, trước khi vào thôn trước hết phái ra trinh ky, dò xét rõ ràng mấy dặm xung quanh thôn Chu Thanh, bảo đảm ở đây không có phục binh, bản đội của Hoàng Vân Phát mới chậm rãi đi tới.
Thiết Điểu Phi dẫn theo mấy chục người chờ ở chỗ này đã lâu, ở trên xe trước mặt họ chất đầy điểu súng.
Hoàng Vân Phát cũng không tiếp cận ngay, mà phái ra bộ hạ đi qua, nghiệm hàng trước, bảo đảm số điểu súng này đều là hàng thật, lúc này mới hài lòng vung tay lên: "Tốt, bọn ta nhận số hàng này."
Điểu Phi mỉm cười: "Đã như vậy, ta cáo từ trước, cầm diêm dẫn của ngài cho đi lấy chút muối, kiếm một khoản, sau đó trở lại tìm Hoàng viên ngoại, dẫn ta đi quan ngoại buôn bán."
Hoàng Vân Phát: "Không dám không dám!"
Thiết Điểu Phi ném xuống hơn 200 cây điểu súng, nghênh ngang mà đi.
Trước khi hắn rời đi, Hoàng Vân Phát vẫn luôn duy trì cảnh giác, mãi đến khi Thiết Điểu Phi thật sự đi xa rồi, gã mới mỉm cười nói: "Xem ra người này không giở thủ đoạn gì, thật sự bán điểu súng cho ta, hắc hắc hắc, lần này lãi to rồi, chúng tiểu nhân, lập tức chuyển hàng."
Thủ hạ của gã lập tức ào lên, chuyển hơn 200 cây điểu súng lên xe của mình.
Đang chuyển, một bộ hạ đột nhiên lấy ra một tờ giấy từ trong đống điểu súng, giơ cao lên, ngạc nhiên nói: "Ơ, bên trong điểu súng có một tờ giấy này, trên tờ giấy có viết chữ, ta không biết chữ." Gã cầm lấy tờ giấy kia, tập trung nhìn vào, phía trên viết: "Ngày chết của ngươi đã đến."
Hoàng Vân Phát cả kinh: "Trúng kế?"
Đúng lúc này, vẻ mặt các ky binh Kiến Nô thoáng cái thay đổi, chúng nghe được tiếng vó ngựa quen thuộc, hơn nữa là âm thanh lượng lớn chiến mã cùng chạy.
"Có đội ky binh tới, từ ba phương hướng."
Một tên Kiến Nô biết nói tiếng Hán nhao nhao lên.
Hoàng Vân Phát lại kinh hãi, chỉ thấy ba hướng đông tây bắc mỗi bên xuất hiện 100 ky binh, xếp hàng ngang, giống như đang xếp thành hình một cái túi thật lớn, phong kín cả ba phương hướng, chỉ để lại hướng nam.
Mà phía nam là Hoàng Hà cuộn trào!
Hoàng Vân Phát: "Con mẹ nó, Thiết Điểu Phi này thiết kế hãm hại lão tử, những ky binh này có lai lịch gì? Hắn chỉ là buôn muối lậu làm sao có được nhiều ky binh như vậy?"
Một bộ hạ la lên: "Có lẽ là quan phủ, quan phủ đã biết chúng ta đưa vật tư cho người của quan ngoại, cho nên muốn thu thập chúng ta."
Hoàng Vân Phát: "Chó thật! Nghĩ cách xông ra."
Kiến Nô binh biết nói tiếng Hán kia đột nhiên cười hắc hắc: "Những ky binh nhát chết của Trung Nguyên này thì có gì mà sợ? Chúng ta một người có thể đánh mười người! Hoàng tiên sinh, ngươi cứ đi cùng bọn ta, chúng ta lựa chọn một hướng, trực tiếp đột phá vòng vây của chúng là được."