Chương 489: Hạ quan lãng phí rồi
Chương 489: Hạ quan lãng phí rồiChương 489: Hạ quan lãng phí rồi
Sử Khả Pháp không dám để cho ba vạn gia quyến lưu khấu kia vào thành, sợ sẽ khiến cho phủ thành lộn xộn, bèn để họ ở ngoài thành, bản thân hắn thì y phục đơn giản dẫn theo một tiểu đội gia đỉnh đi vào phủ Bình Dương.
Tri phủ Bình Dương Đậu Văn Đạt nhìn thấy ngoài thành có nhiều người tới như vậy, đương nhiên cũng phải tới hỏi, sớm đã đến cửa thành nghênh đón.
Chức quan của Sử Khả Pháp thấp hơn Đậu Văn Đạt, hành đại lễ xong hắn ngoan ngoãn báo cáo: "Hạ quan phụng mệnh của thiên sứ Ngô Sân Ngô đại nhân, áp giải ba vạn hàng tặc, từ phủ Hà Khúc đến huyện Trừng Thành, trải qua quý địa, phải làm phiền ở đây một phen."
Đậu Văn Đạt: "Chỉ cần họ không làm loạn thì cũng không sao. Nếu dám làm xằng làm bậy, phủ Bình Dương ta cũng có thủ đoạn trị bọn họ."
Nói xong, hắn chỉ vào một võ quan đứng bên cạnh, giới thiệu: "Vị này chính là ái tướng dưới trướng tổng binh Thiểm Tây Vương Thừa Ân tướng quân, Vương Tiểu Hoa, Vương bả tổng, hiện tại phủ Bình Dương hoàn toàn dựa vào Vương bả tổng trấn thủ."
"Vương Tiểu Hoa?" Sử Khả Pháp ở trong lòng âm thầm thổ tào gia trưởng nào đặt tên cho hài tử không may này, lại quay sang Bạch Miêu chắp tay: "Vương bả tổng vất vả rồi."
Bạch Miêu ủy khuất muốn chết, mỗi một lần được người ta giới thiệu tên đều có cảm giác muốn từ trên tường thành nhảy xuống. Hắn ôm quyền hoàn lễ, cũng không nhiều lời, chỉ thò đầu ra từ trên tường thành, nhìn thoáng qua ba vạn gia quyến của lưu khấu đang đồn trú ở ngoài thành, trong lòng yên lặng tính toán. Thiên Tôn thấy nhiều người như vậy, khẳng định rất hài lòng, mặc dù không có thanh niên, thế nhưng lão nhân có thể lôi đi làm đồ tre nứa, làm đồ từ hạt đậu, nữ nhân có thể làm may mặc, in ấn đóng sách, trẻ con có thể đưa vào học đường trong ngục giam...
Hắn đang nghĩ ngợi, Sử Khả Pháp mở miệng hỏi: "Đội ngũ của hạ quan hết lương rồi."
Hắn vừa mở miệng, Đậu Văn Đạt liền cướp lời: "Phủ Bình Dương cũng không còn lương, hết rồi."
Sử Khả Pháp dở khóc dở cười: "Không lấy không! Hạ quan có bạc, dùng tiền mua."
"AI!" Vẻ mặt Đậu Văn Đạt lúc này mới giãn ra: "Mua thì không thành vấn đề. âi chan. bản nauan nên eớm nah# đến mới nhải Si đai nhân là na e0 Ngô đại nhân phái tới, trên tay khẳng định có bạc cứu tế của hoàng thượng phát, mười vạn lượng cơ mà, ha ha ha..."
Sử Khả Pháp thầm nghĩ: người người đều biết Ngô đại nhân mang theo mười vạn lượng, nhưng không mấy người biết Ngô đại nhân sắp chết đói rồi, Ngô đại nhân đáng thương a.
Hắn "khụ" một tiếng: "Không biết giá lương hiện tại của phủ Bình Dương là..."
Đậu Văn Đạt nhún vai: "Giá lương của chúng tôi ở đây cũng không rẻ."
Sử Khả Pháp căng thẳng.
Chỉ thấy Đậu Văn Đạt vươn ra ba ngón tay: "Một đấu 300 văn."
"Cái gì?" Sử Khả Pháp thất kinh: "300 văn?"
Hắn mới từ Thái Nguyên qua, bên kia chính là 800 văn, hắn nói sùi cả bọt mép còn ném ra cả quan uy, thật vất vả mới chốt được giá 700, ai ngờ vừa đến Bình Dương, trong nháy mắt đã giảm thành 300 rồi, con mẹ nó cái này...
"Đậu đại nhân, vì sao ở đây lại rẻ như vậy?"
Đậu Văn Đạt lại chỉ Bạch Miêu: "Nhờ có Tiểu Hoa..."
"Phốc!" Bạch Miêu thiếu chút nữa hộc máu, vội vàng nói: "Xin gọi ta là Vương bả tổng."
Đậu Văn Đạt mắt điếc tai ngơ: "Tiểu Hoa sinh ra trong gia đình giàu có, trưởng bối trong nhà hắn vì ủng hộ sự nghiệp của hắn, đã chuyển từ Thiểm Tây tới lượng lớn lương thực và bán cho bản quan với giá thấp, ha ha ha, phủ Bình Dương này của bản quan thoáng cái liền ổn định."
Bạch Miêu trán nổi cả gân xanh: "Xin gọi ta là Vương bả tổng."
Sử Khả Pháp cũng lười nghe hai người điên này chọc nhau, hắn chỉ nhớ kỹ một điều, đó chính là giá lương của phủ Bình Dương rất thấp, không khỏi vui mừng quá đối, bèn xoay người nói với tùy tùng: "Mau mau, cầm hết bạc còn lại của chúng ta tới đây, mua hết thành lương thực."
Hắn đã dùng 1500 lượng bạc tại phủ Thái Nguyên, hiện ở trong tay chỉ còn lại 1500 lượng, lần này không cần suy nghĩ, tất tay toàn bộ.
Lần tất tay này đã hốt về năm sáu vạn cân lương thực, Sử Khả Pháp rất là hưng phấn, ha ha ha, dựa vào số lương thực này, khẳng định ta có thể duy trì cho đến huyện Trừng Thành rồi, ha ha ha, khẳng định duy trì được rồi.
Hắn lại để cho ba vạn người ăn một bữa no, sau đó tạm biệt Đậu Văn Đạt và Bạch Miêu, tiếp tục đi về hướng nam, năm vạn cân lương thực giá nhiệt tình.
Cứ đi như thế.
Mấy ngày sau đã đến huyện Hà Tân.
Phía trước xuất hiện một phế tích, đó là huyện thành Hà Tân, tường thành bị đạp đổ, nhà cửa bị thiêu hủy hơn nửa, bên trong ngay cả bóng người cũng không thấy, Sử Khả Pháp nhìn mà không khỏi buồn bã rơi lệ: "Hà Tân thực sự thảm quá, hiện tại bản quan có lương, nếu trong huyện Hà Tân gặp nạn dân, bản quan cũng có thể cứu tế một chút. Đáng tiếc, ở đây đã không còn một người nào."
"Ôi, tiếp tục đi tới."
Đến huyện Hà Tân, cũng ý nghĩa cách Long Môn Cổ Độ đã không xa, mà qua Long Môn Cổ Độ thì về tới cảnh nội Thiểm Tây.
Sử Khả Pháp phấn chấn, giục đội ngũ mau chóng đi tới.
Không mất bao lâu, họ liền đi tới Long Môn Cổ Độ.
Sử Khả Pháp còn tưởng rằng ở đây chỉ là một bến đò nhỏ rất bình thường, lại không ngờ, đến nơi mới thấy, ở đây đã xây nên một thủy thành vô cùng khổng lồ, trong thành nhân khẩu trên vạn, vô cùng náo nhiệt.
"Ồ, thì ra lão bách tính trong huyện thành Hà Tân đầu tới đây hết cả rồi."
Sử Khả Pháp phấn chấn, vội vàng đi tới dưới thành.
Đóng ở thủy thành này chính là Thạch Kiên, Thạch bách tổng, người này Sử Khả Pháp đã từng nhìn thấy trong tin tức quan phương, đã giải vây cho phủ thành Bình Dương, a không đúng, hiện tại đã là bả tổng, phải gọi Thạch bả tổng rồi.
Sử Khả Pháp rất vui vẻ chào hỏi với Thạch Kiên: "Nghe nói Thạch tướng quân đánh lui Nam doanh Bát Đại Vương, lấy binh lực 200 đẩy lùi một vạn tặc khấu, chiến công dũng mãnh, quả thật là tấm hương của võ tướng."
Thạch Kiên nói: "Đâu có đâu có, đều là công lao của tham tướng Lý Hoài."
Sử Khả Pháp: "Cũng chỉ có quan trong kinh thành mới có thể tin tưởng là công lao của tham tướng Lý Hoài, những người ở Tần Tấn như chúng ta, có ai mà không biết chân tướng?"
Thạch Kiên đành phải mỉm cười: "Quá khen quá khen."
Sử Khả Pháp liếc mắt nhìn thành Long Môn Cổ Độ đầu người chỉ chít, thấp giọng nói: "Thạch tướng quân thu nhận nhiều nạn dân như vậy, vấn đề lương thực có giải quyết được không? Bản quan giới thiệu cho ngươi một Thạch Kiên cười: "Ôi trời, 300 văn? Đắt quá! Giá lương tại Long Môn Cổ Độ của ta chỉ 150 văn một đấu."
"Cái gì?" Sử Khả Pháp thất kinh: "150 văn?"
"Đúng vậy! 150 văn."
Sử Khả Pháp: "Phốc!"
Người ngã gục ra sau.
Gia đỉnh bên cạnh vội vàng đỡ lấy: "Lão gia, lão gia, ngài làm sao vậy?"
Sử Khả Pháp đấm ngực giậm chân: "Vì sao ta lại tiêu hết ngân lượng tại phủ Bình Dương chứ? Phải nên để lại 1000 lượng đến đây mua lương mới đúng. Ngô đại nhân, hạ quan đã lãng phí ngân lượng của ngài rồi, hạ quan đã lãng phí rồi... Hạ quan quả thật chính là một phế vật... Ngài thật vất vả mới chắt bóp được chút ngân lượng cho hạ quan..."