Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 490 - Chương 490: Chuẩn Bị Bắc Một Cây Cầu

Chương 490: Chuẩn bị bắc một cây cầu Chương 490: Chuẩn bị bắc một cây cầuChương 490: Chuẩn bị bắc một cây cầu

Trên một tảng đá to bên cạnh Long Môn Cổ Độ, Titanic Thiên Tôn đang giang hai tay, cảm nhận ánh mặt trời dịu dàng mà ấm áp.

Lượng lớn lão bách tính từ huyện Hà Tân qua đây đang cầu nguyện phía trước tượng thiên tôn, đều là những nguyện vọng rất mộc mạc, ví dụ sang năm mưa thuận gió hoà, lưu khấu đừng trở lại, trong nhà có năm con vịt trời cầu sinh con trai, trong nhà đã sinh năm con trai cầu sinh một con gái...

Đúng lúc này, tròng mắt Thiên Tôn chuyển động, sống lại rồi!

Tượng thiên tôn vừa sống lại, động tác đầu tiên chính là thả hai tay đang giang ra xuống, thuận tiện thổ tào: "Cũng không biết là pho tượng do tên nào thiết kế, cứ muốn hai tay thiết kế thành hình dạng giang ra, có mệt hay không vậy?"

Y vừa sống lại, các lão bách tính đang cầu nguyện phía trước rất là cảm động: "Thiên Tôn phủ xuống rồi!"

"Cuối cùng ta cũng nhìn thấy Thiên Tôn phủ xuống rồi."

"Oa, Thiên Tôn!"

"Thiên Tôn!"

Lý Đạo Huyền đành phải giơ lên hai tay silicon vừa mới thả xuống: "Yên tĩnh!"

Các lão bách tính lập tức im lặng.

Lý Đạo Huyền nói: "Ta đi thăm thú xung quanh thôi, mọi người yên tĩnh đi, đừng hù tên quan mới tới."

Các lão bách tính vội vàng đáp lại rồi lui ra.

Lúc này Lý Đạo Huyền mới chuyển tầm mắt về phía Sử Khả Pháp vẫn còn đang ở bên ngoài Long Môn Cổ Độ, đang tổ chức cho ba vạn hàng tặc chuẩn bị qua sông.

Trong đầu từ từ chạy qua tư liệu về Sử Khả Pháp...

Sử Khả Pháp, danh tướng, anh hùng dân tộc kháng Thanh, thế nhưng, mặc dù hắn có vầng sáng của danh tướng và anh hùng trên người, lại gần như không đánh thắng một trận nào, thua liên tục, thua đến cuối cùng diệt vong cùng Đại Minh.

Năng lực của hắn rất có hạn, thậm chí có thể nói rất yếu, nhưng trên khí tiết hắn lại không thua một ai.

1/3 Chứng Kv S#"“ có chút cdiếng hắn. "Ta biết ta rất yếu, nhưng ta phải chiến đấu ở chỗ này."

Sử Khả Pháp chính là một người như thế.

Lý Đạo Huyền khẽ thở dài một hơi, đi tới bên cạnh bến tàu và ngồi xuống.

Nhóm nạn dân đầu tiên Sử Khả Pháp tổ chức qua sông rất nhanh đi tới bên bờ, ở đây đã chuẩn bị sẵn xích sắt thật dài và bè nổi dùng để qua sông. Quan binh nối bè nổi sát lại nhau, sau đó dùng xích sắt để kéo là có thể rất nhanh đưa người vượt sông.

Thế nhưng đi trên bè nổi vẫn rất khó khăn, lắc lư rất mạnh, một khi không cẩn thận sẽ có khả năng rơi xuống sông, trong quân đội đều là thanh niên, dùng loại bè nổi hành quân qua sông cũng không có vấn đề, nhưng ba vạn nạn dân này đều là người già và phụ nữ trẻ em, năng lực hành động rất hạn chế.

Có một số người đi trên đất bằng còn không vững, càng đừng nói để họ đi cầu nổi. Đội ngũ hàng tặc do dự tại bờ sông, chậm chạp không thể qua sông.

Sử Khả Pháp lo lắng nhìn tất cả, cũng không biết nên làm cái gì.

Thạch Kiên từ xa nhìn thoáng qua Thiên Tôn đang ngồi cạnh bến tàu, nghĩ thầm: Thiên Tôn đột nhiên phủ xuống, còn ngồi ở đó nhìn lão bách tính qua sông, rốt cuộc có dụng ý gì? Chẳng lẽ Thiên Tôn dự định ra tay hỗ trợ?

Hắn đã đoán đúng!

Lần này Lý Đạo Huyền tới Long Môn thật sự dự định tới để hỗ trợ.

Mấy ngày gần đây, theo các người tí hon viễn chinh Sơn Tây được đẩy mạnh, không ngừng trợ giúp các nạn dân Sơn Tây, chỉ số cứu vớt của cái hộp tăng trưởng cực kỳ nhanh, tầm nhìn của cái hộp cũng mở rộng cực kỳ nhanh, tầm nhìn trên thực tế của Lý Đạo Huyền đã mở rộng đến Long Môn Cổ Độ rồi.

Mà nơi này là một địa điểm đáng để thao tác.

Bởi vì... đường sông hẹp!

Đoạn đường sông tại Long Môn Cổ Độ, nơi hẹp nhất chỉ rộng 120 mét.

Ở trong hộp của Lý Đạo Huyền, cũng chính là rộng 60 xăng-ti-mét.

Y hoàn toàn có thể trợ giúp các người tí hon bắc cầu.

Hơn nữa, cầu cũng có sẵn, đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Lúc trước khi y mua xe lửa chạy bằng điện, chủ shop đó đã dụ y mua mấy cây cầu, từ sau khi Lý Đạo Huyền mua mấy cây cầu này thì vẫn chưa tìm đ ước cd hôi sử duna.- Thật ra tầm nhìn của y có thể thấy được khúc rộng nhất của Hoàng Hà, trong đó có vài nơi đều có thể bắc cầu, thế nhưng y vẫn đang do dự xem có nên làm ra mấy thứ biến thái và siêu phàm hay không, hay là hy vọng tận lực không can thiệp vào thế giới của các người tí hon.

Thế nhưng lần này, trông thấy mấy vạn người già và phụ nữ trẻ em muốn qua sông... bất kể dùng thuyền chở hay là dùng cầu nổi đều sẽ là một chuyện vô cùng khó khăn, làm không tốt sẽ có lão nhân hoặc đứa trẻ nào đó trượt chân, khi đó chính là một mạng người.

Cho nên, y sẽ không do dự nữa, biến thái thì biến thái đi, siêu phàm thì siêu phàm đi, làm sự việc khoa trương còn tốt hơn nhìn người già và trẻ nhỏ chết đuối trong Hoàng Hà.

Người tí hon chưa đến 1 xăng-ti-mét, nếu rơi xuống sông y đưa tay chưa hẳn sẽ vớt kịp, sóng nước đánh tới không khéo sẽ không còn rồi.

Được, quyết định, bắc cầu!

Titanic Thiên Tôn ngồi bên cạnh bến tàu đột nhiên đứng lên, xa xa quay về Thạch Kiên vẫy tay.

Thạch Kiên lập tức cong đít chạy tới: "Thiên Tôn, ngài có gì phân phó?"

Sử Khả Pháp từ xa trông thấy, một người ăn mặc kỳ quái quay về Thạch Kiên vẫy tay, người sau lại lập tức hạ mình chạy qua, còn bày ra dáng vẻ cung kính nói chuyện với người đó, cũng không khỏi lấy làm lạ.

Lý Đạo Huyền nói: "Ngươi nói với mọi người một tiếng, đứng cách xa hai bên bờ sông một chút, ta sẽ bắc một cây cầu trên sông, không phải là cầu nổi, là cầu chân chính."

"Hả?" Thạch Kiên ngẩn người.

Con sông 120 mét đối với Lý Đạo Huyền mà nói là rất chật, thế nhưng đối với cổ nhân như Thạch Kiên lại là rất rộng, căn bản không thể bắc một cây cầu trên con sông thế này được.

Thế nhưng, Thiên Tôn nói muốn bắc cầu, hắn chỉ hơi sửng sốt rồi lập tức tiếp thu, xoay người lớn tiếng hạ lệnh: "Mọi người rời khỏi hai bờ sông, tránh xa một chút, Thiên Tôn muốn thi pháp dựng cầu."

Lời vừa thốt ra, binh sĩ từ thôn Cao Gia qua đây lui nhanh nhất.

Trong nháy mắt chạy rất xa, họ đều biết, khi Thiên Tôn ban thưởng đồ vật trận thế rất lớn, toàn là đất rung núi chuyển, đứng gần quá sẽ rất dọa người.

Tuy nhiên các nạn dân tới từ huyện thành Hà Tân còn rất khù khờ, khâng biết đã vảy ra cái dì vẻ mặt mờ mit: "Thiên Tân sắn ban thi#ởng cầu à? Chúng tôi chỉ biết Thiên Tôn ban thưởng lương thực, Thiên Tôn còn có thể bắc cầu sao?"

Thạch Kiên tức giận mắng: "Còn đứng đực ra đó làm gì? Lui ra xa chút!"

Binh sĩ dưới trướng hắn bắt đầu tất bật, tại bờ sông đuổi những tên đầu sắt đứng im mãi không lùi, những người Sử Khả Pháp mang đến đều trong hàng ngũ bị đuổi.

Sử Khả Pháp ngẩn người, đi tới nói với Thạch Kiên: "Thạch tướng quân, ngươi làm cái gì đấy? Người của ta đang muốn đi cầu nổi qua sông, ngươi đuổi họ đi hết làm gì?"

Thạch Kiên: "Cầu nổi có tác dụng chó gì, Thiên Tôn hạ pháp chỉ, lập tức sẽ ban thưởng một cây cầu chân chính."

Sử Khả Pháp: "Gì? Thiên Tôn?"

Titanic Thiên Tôn quay về hắn nở nụ cười quỷ dị, không phải là Lý Đạo Huyền cố ý làm ra vẻ quỷ dị, mà là người silicon dù sao không cũng phải người thật, khi nó mô phỏng vẻ mặt của người thật, vẻ mặt đó có vẻ rất khô khan, thoạt nhìn cũng rất quỷ dị.

Lực chú ý của Sử Khả Pháp liền chuyển tới trên người y: "Ngươi chính là Thiên Tôn?"
Bình Luận (0)
Comment