Chương 491: Làm cầu
Chương 491: Làm cầuChương 491: Làm cầu
Hiện tại trong lòng Sử Khả Pháp ít hoặc nhiều dâng lên một chút cảnh giác.
Hai chữ "Thiên Tôn" này thì không thể đi con đường đứng đắn được, hơn nữa người trước mắt ăn mặc y phục như "thần tiên", vẻ mặt cứng ngắc cổ quái, cảm giác rất quỷ dị, chung quy cảm thấy cùng một loại với mấy trò của Bạch Liên tà giáo.
Nếu quả thật là tà giáo, bả tổng gọi Thạch Kiên này khẳng định cũng là một thành viên của tà giáo.
Long Môn Cổ Độ này sẽ rất nguy hiểm rồi.
Sử Khả Pháp có một loại cảm giác thân hãm ổ tặc, trong lòng hơi hoảng, nếu như một lời không hợp, không khéo Long Môn Cổ Độ này chính là nơi táng thân của mình.
Lý Đạo Huyền quay về Sử Khả Pháp nhếch miệng cười, khuôn mặt silicon khi cười lên thực sự là siêu đáng sợ: "Sử Khả Pháp, ngươi còn rất nổi danh, ta biết ngươi."
Sử Khả Pháp trong lòng hơi sợ hãi: "Bản quan chẳng qua là một thôi quan nho nhỏ, chưa nói tới nổi danh gì."
Lý Đạo Huyền nhếch miệng: "Ngươi là bách hộ Cẩm Y Vệ thế tập, thi đậu tiến sĩ năm đầu Sùng Trinh, lại có một thân phận là quan văn."
Sử Khả Pháp giật mình.
Bị một người không nhận ra gọi thẳng ra hai tầng thân phận của mình, thật đúng là doạ hắn giật mình, người thường biết hắn là quan văn cũng không quái lạ, dù sao kết quả của cuộc thi khoa cử là phải đăng bảng thông cáo thiên hạ. Chuyện hắn thi đậu tiến sĩ thiên hạ vô số người biết, tuyệt không kỳ quái.
Nhưng chuyện hắn là bách hộ Cẩm Y Vệ thế tập, người biết lại không có bao nhiêu.
Trong nháy mắt Sử Khả Pháp hạ thấp giọng nói: "Sao... sao ngươi biết? Việc này chính là tuyệt mật, chớ tiết lộ."
Lý Đạo Huyền nhanh chóng làm thao tác chuyển đổi, đưa ý thức trở lại trên bản thể ngoài hộp, sử ra công năng "chú ý", đặt điểm chú ý lên người Sử Khả Pháp, công năng "chú ý" này có thể xuyên tường, đương nhiên cũng có thể xuyên quần áo, dường như máy quét đảo qua trên người Sử Khả Pháp, lập tức phát hiện ra thư mật được giấu trong tay áo hắn, ngay cả nội dung trong thư viết gì cũng có thể quét rõ ràng... Lại chuyển đổi trở lại trên người Titanic Thiên Tôn: "Ngươi rõ ràng là một thôi quan, chủ chưởng hình danh, lại được triều đình phái ra chủ trì công tác cứu tế, không hợp với công tác bản chức của ngươi, thật ra là vì thuận tiện ngươi thu thập tình báo đúng không? Đem hướng đi của lưu khấu, hướng đi của nạn dân, hướng đi của quan viên các nơi, đều báo cáo với triều đình. Đây là tuyệt kỹ sở trường của Cẩm Y Vệ."
Sử Khả Pháp đổ mồ hôi ào ào, sao, sao lại bị hắn biết cả rồi? Rốt cuộc làm sao biết được?
Lý Đạo Huyền giơ ngón tay chỉ vào ống tay áo trái của hắn: "Trong tay áo ngươi có giấu một bức thư mật, bên trong viết những gì ngươi mắt thấy tai nghe một đường đi tới, nhất là thay đổi giá lương thực, đã khiến ngươi sinh ra lòng cảnh giác, ở bên trong ngươi đã báo cáo lên hoàng đế, càng tới gần huyện Trừng Thành, giá lương càng thấp... Ngươi dự định thâm nhập huyện Trừng Thành điều tra việc này, điều tra rõ nguồn gốc lương thực của huyện Trừng Thành."
Sử Khả Pháp nghe vậy thì vẻ mặt âm trầm.
Tay hắn thoắt cái đặt lên chuôi đao...
Vì không bại lộ thân phận Cẩm Y Vệ của mình, hắn không tiện đeo Tú Xuân đao, cho nên đeo một cây đao võ sĩ Oa quốc, đao này đối với văn nhân bình thường là trang sức phẩm, nhưng đối với hắn lại để sử dụng thay cho Tú Xuân đao.
Giọng Sử Khả Pháp trầm xuống: "Ngươi thoải mái nói ra chuyện này, là dự định không cho bản quan sống rời khỏi nơi này sao?"
Lý Đạo Huyền nhún vai: "Ta đâu có hung tàn như thế? Càng không phải loại người cùng hung cực ác, không lưu lại đường sống, ta bình thường sẽ không giết ai. Huống chỉ mặc dù năng lực cá nhân của ngươi hơi yếu, nhưng phương diện phẩm đức cũng không có vấn đầ."
Sử Khả Pháp giật mình.
Lý Đạo Huyền quay sang trừng mắt nhìn hắn: "Kế tiếp chuyện ngươi muốn xem có lẽ sẽ khiến ngươi giật mình, không biết sau khi ngươi xem xong còn có thể tiếp tục viết vào thư mật hay không... Ta rất hiếu kỳ. Xem cho kỹ, đừng chớp mắt..."
Sử Khả Pháp thật đúng là không dự định chớp mắt, tay hắn đặt trên chuôi đao, con mắt tập trung vào mỗi một động tác nhỏ của Lý Đạo Huyền. Nếu như y đột nhiên động thủ, Sử Khả Pháp cũng không dự định thúc thủ chịu trói, liều mạng cũng phải xông ra Long Môn Cổ Độ.
Đúng lúc này... "Thiên Tôn động thủ rồi."
"Oa, tới rồi tới rồi."
Sử Khả Pháp vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy tầng mây tách ra, một bàn tay vàng khổng lồ từ trên bầu trời thò xuống, bàn tay này rộng mấy chục trượng, vô cùng khổng lồ, lòng bàn tay mở ra có thể chứa mấy trăm người đứng. Sử Khả Pháp sợ đến mức toàn thân run rẩy. Tay đặt trên chuôi đao cũng vô ý thức buông lỏng ra...
Mấy trăm dân đoàn thôn Cao Gia trên bến tàu hoan hô nhảy nhót. Họ đã lâu không thấy bàn tay vàng của Thiên Tôn rồi, hiện tại thấy được thứ này, quả nhiên là vui mừng khôn xiết, sĩ khí trong nháy mắt tràn đầy.
Mà các nạn dân từ huyện thành Hà Tân qua đây, trong mấy ngày gần đây khi xây dựng bến tàu cũng đã nghe qua rất nhiều "chuyện có quan hệ với Thiên Tôn", lúc trước còn có một số người bán tín bán nghi, hiện tại khi thấy bàn tay khổng lồ này, trong nháy mắt mọi người đều quỳ lạy, giống như lão bách tính của huyện thành Trừng Thành khi lần đầu tiên thấy nó vậy.
Mà ba vạn hàng tặc lại không được, họ căn bản chưa nghe nói qua chuyện nào về Thiên Tôn, đột nhiên nhìn thấy một bàn tay khổng lồ, không biết là thần hay là yêu, họ sợ đến mức liên tục thét lên chói tai, đám người rơi vào hỗn loạn.
Bàn tay đó thò xuống trên sườn dốc bờ đông Hoàng Hà, vỗ bịch bịch ba cái xuống mặt đất, khiến đất rung núi chuyển, lão bách tính xung quanh sợ quá liên tục lui về phía sau, Sử Khả Pháp cũng suýt nữa đứng không vững, lắc lư hai cái.
Rất nhanh, mặt đất bờ sông bị "vỗ chặt", bàn tay khổng lồ lại thò đến bờ đối diện, vỗ bịch bịch lên mặt đất hai cái, vỗ cho đất được nén chặt.
Sử Khả Pháp nhìn đã hiểu, đây là xác định vị trí của "cây cầu". Nơi được nén chặt hai bên bờ sông chính là nơi muốn đặt trụ cầu.
Bàn tay khổng lồ lùi về ngoài tầng mây, qua thời gian hơn mười lần chớp mắt nó lại tới, lần này, nó còn cầm theo một cây cầu thật lớn...
Là một cây cầu dài đến mấy chục trượng, rộng bốn năm trượng, rực rỡ năm màu!
"Rầm!"
Một tiếng nổ, cây cầu hạ xuống, vắt ngang con sông, trụ cầu hai bên cắm sâu vào vị trí vừa rồi bàn tay khổng lồ đã nén chặt.
Tiếp theo bàn tay còn cầm lấy cây cầu lay hai cái, hình như đang xác định nó đã ổn định hay chưa, còn bốc thêm một nắm đất đá nén xuống vị trí nữa, mới thu vào trong bầu trời.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa đến nửa nén hương.
Trên Hoàng Hà tự dưng có thêm một cây cầu năm màu, dài đến mấy chục trượng.
Nó uy vũ vắt ngang trước mặt mọi người như vậy, khiến cho họ còn cho rằng vừa rồi mình đang nằm mơ...
"Sử Khả Pháp! Sử Khả Pháp!"
Sử Khả Pháp nghe được có người đang gọi tên mình, chợt tỉnh lại, mới phát hiện là người gọi "Thiên Tôn" đang gọi hắn, trên mặt vẫn nở nụ cười cổ quái: "Đi thôi, hai người chúng ta bước lên cầu, có người qua trước, các lão bách tính mới dám đi."
Sử Khả Pháp tỉnh cả người: "Hả? Được..."