Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 492 - Chương 492: Cầu Long Môn Hoàng Hà

Chương 492: Cầu Long Môn Hoàng Hà Chương 492: Cầu Long Môn Hoàng HàChương 492: Cầu Long Môn Hoàng Hà

Lý Đạo Huyền và Sử Khả Pháp dẫn đầu đi lên cầu Long Môn.

Bởi mặt đất hai bên cầu chỉ là Lý Đạo Huyền lấy bàn tay nén chặt lại một cách đơn giản, cũng không làm đường, cầu vượt, bậc thang gì đó cho đồng bộ, nếu đi lên thật sự hơi tốn sức.

Sử Khả Pháp một tay vén lên vạt áo quan bào của mình, gian nan bò lên trên dốc, góc áo bào đã bám không ít bụi, có vẻ chật vật, thế nhưng ở sâu trong nội tâm lại có một chút hưng phấn.

Một cây cầu thật lớn!

Bước lên trên cây cầu này đi hai bước, chắc hẳn sẽ cảm thấy rất sảng khoái nhỉ?

Quả nhiên, trong nháy mắt khi hắn leo lên cầu, đứng trên mặt nhìn xuống phía dưới, cảm giác quả nhiên là sảng khoái hết nước chấm, nước sông Hoàng Hà cuộn trào mãnh liệt chảy qua cách dưới chân mấy trượng, người đứng bên bờ sông thoạt nhìn trở nên rất nhỏ, gió sông thổi vù vù, khiến quan phục của hắn bị hất tung lên.

Thật ra đừng nói hắn, cho dù là người hiện đại thỉnh thoảng đi trên cây cầu lớn một lần cũng sẽ cảm thấy sảng khoái, một cổ nhân sao có thể chống lại loại cảm giác này?

"A, cây câu này! Cây cầu này thực sự quá tuyệt vời."

Sử Khả Pháp kích động nói: "Từ nay về sau, lạch trời biến thành đường cái. Giao thông giữa hai nơi Sơn Tây và Thiểm Tây có thể trở nên càng thuận lợi rồi."

Hắn là quan văn, không để ý đến hình tượng chạy khắp trên mặt cầu, chạy một vòng, lại chạy về đến bên cạnh Lý Đạo Huyền, hai tay chỉ vào lan can cầu, quay sang Lý Đạo Huyền và nói: "Ngươi không phải phàm nhân, ngươi là thần tiên?"

Lý Đạo Huyền mỉm cười: "Thật ra, ta vẫn luôn tránh quan phủ làm việc , tận lực không cho quan phủ biết sự tồn tại của ta."

Vừa nghe lời này, vẻ mặt Sử Khả Pháp thoáng cái trở nên nghiêm túc, hắn lập tức đã nghe hiểu ý trong lời nói của Lý Đạo Huyền.

Lý Đạo Huyền: "Vậy vì sao, ta sẽ ở trước mặt một Cẩm Y Vệ như ngươi bại lộ sự tồn tại của mình chứ? Theo lý thuyết, càng thấy Cẩm Y Vệ, ta càng nên giấu giếm mới đúng."

Sử Khả Pháp vẻ mặt cung kính, chắp tay làm lễ: "Giải thích thế nào?" và trẻ em: "Bởi vì những người này muốn qua sông."

Sử Khả Pháp nín lặng.

Lý Đạo Huyền: "Họ không phải là thanh tráng niên, là già yếu, họ không thể thoải mái vượt qua Hoàng Hà trên cầu nổi lung lay. Ta dám khẳng định, khi họ từ Thiểm Tây qua sông đến Sơn Tây cũng đã trải qua một lần cực khổ, không biết bao nhiêu người ngã xuống sông mà chết, mà hiện tại, họ lại phải trải qua một lần cực khổ như vậy."

Sử Khả Pháp chợt hiểu ra: "Cho dù Thiên Tôn bại lộ sự tồn tại của mình, cũng không muốn nhìn thấy những người này trượt chân rơi xuống sông mà chết. Thiên Tôn nhân từ!"

Lý Đạo Huyền: "Trời nhân từ với người, người có thể đối với đồng bào của mình nhân từ một chút hay không?" Chăm sóc tốt những người này đi, bình an đưa họ đến huyện Trừng Thành, sau đó, lại dùng ánh mắt của ngươi nhìn cho kỹ huyện Trừng Thành, đến lúc đó lại suy nghĩ một chút, lá thư mật trong tay ngươi có cần trình lên hay không."

Nói xong, Lý Đạo Huyền cũng không để ý tới hắn nữa, đi tới dưới cầu, cầm lấy mấy sợi dây vải chắc chắn từ chỗ Thạch Kiên, xoắn chúng nó lại biến thành một sợi dây thừng lớn.

Y cột một đầu dây thừng lên trụ cầu, một đầu khác thì cột vào eo mình.

Mọi người không hiểu, rất muốn hỏi Thiên Tôn đang làm gì, thế nhưng thần tiên làm việc, phàm nhân sao có thể tùy tiện hỏi?

Chỉ thấy sau khi Thiên Tôn buộc chắc sợi dây rồi, đột nhiên bay qua lan can cầu, rơi xuống Hoàng Hà.

Lần này khiến mọi người sợ hãi, mấy vạn ánh mắt cùng trơ ra nhìn Thiên Tôn "rơi tự do","trên cao rơi xuống", còn ở giữa không trung phát ra tiếng la oai oái quỷ dị.

Mắt thấy Thiên Tôn sắp rơi xuống nước, sợi dây chợt căng ra kéo y lại, lực đàn hồi kéo lên, lại hạ xuống, sau vài lần, Thiên Tôn treo lơ lửng trên mặt nước ở vị trí cách hai trượng, cười ha ha: "Thạch Kiên, kéo ta lên."

Thạch Kiên dẫn theo một đám binh sĩ dân đoàn vội vàng lên cầu kéo sợi dây thừng, để đưa Thiên Tôn lên: "Thiên Tôn, rốt cuộc ngài đây là..."

Lý Đạo Huyền cười hắc hắc: "Cái này gọi là nhảy bungy! Là một loại vận động cực hạn của người bên trên rất thích, ngoại trừ rất nguy hiểm, dễ chết ra, không có khuyết điểm khác."

Mọi người nghe xong thì chỉ biết im lặng.

Moi naHưồi nahe không hiểu nhảv bunav đì đi đá. thế nhing va rồi Thiên Tôn nhảy trông bộ dạng hình như rất kích động. Thiên Tôn cũng thích vận động, mọi người đương nhiên phải noi theo.

Cái này gọi là [trên làm dưới theo].

Thạch Kiên không nói hai lời, cũng buộc sợi dây vào eo mình, sau khi xác định quấn chắc rồi cũng nhảy xuống dưới cầu, giữa không trung vang lên tiếng kêu thảm thiết "a a a a" của hắn.

Kế tiếp, binh sĩ dân đoàn dũng cảm, không đúng, phải là các binh sĩ dân đoàn không làm việc đàng hoàng một người tiếp một người lao vào chơi.

Ngay khi mọi người chơi nhảy bungy hết sức sôi động, Sử Khả Pháp cũng bắt đầu tổ chức ba vạn người qua cầu, các lão nhân đi đứng bất tiện, khi vừa mới nhìn thấy cầu nổi trong lòng còn đang suy nghĩ, không khéo mình sẽ chết ở chỗ này, nhưng hiện tại đi lên cây cầu rộng rãi lại thoải mái rồi, đón gió sông thổi sảng khoái, tâm tình thoáng cái trở nên tốt đẹp.

"Qua cây cầu này là trở về Thiểm Tây rồi."

"Sắp về nhà rồi."

"Chúng ta là tù binh, trở về Thiểm Tây, đãi ngộ sẽ không được như lương dân."

"Ài, mặc kệ đi, đi thôi, đi một bước tính một bước."

"Chí ít còn có thể về đến nhà là tốt lắm rồi."

Đúng lúc này, đầu cầu chợt vang lên tiếng nhạc, thì ra, cây cầu nhựa này còn có công năng phát nhạc, chẳng qua nhạc bên trong toàn là nhạc thiếu nhi.

Lý Đạo Huyền đành phải đổi một bài hát khác.

"Bao nhiêu năm theo dòng đời đua chen, phiêu bạt chốn phồn hoa cát bụi, đôi khi cánh cò xưa lạc vào giấc mơ tôi. Nước qua cầu thời gian trôi mau, nơi bền lâu là nơi lắng sâu, thiếu quê hương ta về ta về đâu?..."

Mọi người thất kinh: "Nhạc ở đâu vang lên?"

"Âm thanh phô thiên cái địa!"

"Đây là tiên nhân đang hát phải không?"

"Đang khuyên chúng ta quay đầu lại."

"Không biết vì sao, ta nghe liền chảy nước mắt..."

"Hu hu hư..."

"Bố đứa bé đột phá vòng vây ở huyện thành Hà Khúc, cũng không biết hiện tại có còn sống không? Thật hy vọng hắn có thể cùng chúng ta "Hắn bỏ lại cô nhi quả phụ hai người tự mình chạy theo Vương Gia Dận rồi. Cô cũng đừng nhớ tới hắn nữa, quên hắn đi."

Sử Khả Pháp thở dài, muốn nói cái gì, lại không biết nói gì mới tốt.

Hắn dẫn theo đoàn người đi tới phía tây cây cầu, quay đầu lại nhìn, thấy Thiên Tôn đứng ở phía đông cây cầu, cũng không đi qua theo, từ xa phất tay với họ.

Sử Khả Pháp quay về Thiên Tôn vái thật dài, đưa tay sờ vào thư mật trong tay áo, nghĩ thầm: không vội gửi bức thư này đi, ta phải đi huyện Trừng Thành, dùng hai mắt ta nhìn xem sao mới được.
Bình Luận (0)
Comment