Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 495 - Chương 495: Sử Đại Nhân Biết Trình Húc Không?

Chương 495: Sử đại nhân biết Trình Húc không? Chương 495: Sử đại nhân biết Trình Húc không?Chương 495: Sử đại nhân biết Trình Húc không?

Xe lửa mang theo hiếu kỳ bảo bảo Sử Khả Pháp một đường chạy u u u, đi qua mấy thôn trấn của huyện Hợp Dương, xuyên qua cảnh nội huyện Trừng Thành, lại đi qua thôn Trịnh Gia, cuối cùng đi tới nhà ga thôn Cao Gia.

Dọc theo đường đi Sử Khả Pháp thấy được toàn là khung cảnh một màu xanh tươi, chính như hắn sở liệu, đồng ruộng của hai địa phương huyện Hợp Dương và huyện Trừng Thành cũng không chịu ảnh hưởng bởi nạn hạn hán, đã khôi phục sản xuất hoàn toàn, hơn nữa đều phát triển rất tốt, sản lượng khẳng định sẽ gấp bội trước đây.

Hắn còn thông qua cửa sổ xe thấy được một số nông dân đang khai khẩn đất hoang.

Đất vàng vốn cẳằn cỗi được họ khai hoang thành từng vùng đất ruộng, một số nơi đã khai khẩn tốt đã bắt đầu trồng cây ngô, Sử Khả Pháp nhận ra loại cây nông nghiệp này, phụ cận Tây An cũng có, chỉ là không nghĩ tới bên huyện Trừng Thành cũng trồng nhiều như vậy, thực sự là liên miên trong tầm mắt, trên vùng đất vàng khắp nơi đều trồng ngô.

Liếc mắt nhìn qua, sản lượng lương thực ít nhất cũng có thể hơn mười vạn cân, những nơi mắt nhìn không thấy còn có bao nhiêu thì không dám tưởng tượng.

"Thảo nào, thảo nào!"

Sử Khả Pháp nhịn không được thở dài: "Có thêm ba vạn nạn dân tới đây, nơi này cũng nuốt trôi được."

Rốt cuộc, xe lửa đến trạm, nhà ga số 2 thôn Cao Gia.

Sử Khả Pháp vừa mới từ trên xe nhảy xuống đã thấy một nữ tử còn trẻ ăn mặc bạch y, trên y phục còn thêu viền đỏ, thoạt nhìn hoa quý đại khí, rõ ràng là nhân vật không phải một tầng cấp với nữ nhân bình thường.

Bên người nàng còn có một đám người, có người ăn mặc như văn nhân, cũng có người như quân nhân, còn có võ quan che mặt...

Trận thế này khiến Sử Khả Pháp giật mình: "Ôi, đợi ta sao?"

Nữ tử kia mỉm cười: "Chúng tôi đang đợi Sử đại nhân, cũng đồng thời là đợi một nghìn này."

Sử Khả Pháp: "Không biết cô là?"

Nữ tử mỉm cười: "Tôi là Cao Nhất Diệp, là thánh nữ của Đạo Huyền Thiên Tôn giáo, là người truyền lời tại thế gian của Thiên Tôn... có điều gần đây Thiên Tôn thường xuyên xuống hạ giới chơi, tôi truyền lời hay không ñna không auá auan †trond rồi" Sử Khả Pháp giật mình.

Hắn thoáng kinh ngạc, nhưng lập tức liền nghĩ thông: "Xin chào thánh nữ cô nương, tôi ở Long Môn Cổ Độ gặp được Thiên Tôn hạ phàm, ngài còn tự tay ban thưởng một cây cầu bắc ngang qua sông Hoàng Hà, khiến cho lạch trời biến thành đường cái, mọi người đều có thể bình an qua cầu, thực sự là một việc thiện lớn lao."

Nữ tử mỉm cười: "Ừm, chúng tôi đã biết chuyện này, ngài xem, bên kia có một màn hình, đang phát sự kiện này đấy."

Sử Khả Pháp "ơ" một tiếng, theo hướng ngón tay của nữ tử nhìn qua. Một tấm "tiên kính" thật lớn đang đứng trên mặt đất, rất nhiều lão bách tính đang vây quanh tiên kính xem náo nhiệt, trên "tiên kính" kia đang phát một đoạn video, cũng chính là hình ảnh bàn tay khổng lồ màu vàng đặt cây cầu xuống.

Thì ra sau khi Lý Đạo Huyền rêu rao làm cầu xong mới cắt ra đoạn video lúc đó rồi cầm về cho các lão bách tính của thôn Cao Gia nhìn xem chuyện vui.

Có người đang chỉ vào màn hình kêu to: "Nhìn kìa, Thiên Tôn từ trên cầu nhảy xuống, có sợi dây kéo lấy ngài."

"Oa, hình như trò này có vẻ rất vui."

"Ta cũng muốn chơi."

"Cái này chỉ sợ không dễ chơi đâu, nếu như sợi dây bị đứt thì làm sao?"

"Vậy thì rơi xuống Hoàng Hà thôi! Còn có thể làm gì?"

"Sơi dây đó dùng vài lần đã phải đổi một cái mới rồi? Cảm giác quá nguy hiểm."

"Đứt thì đổi cái mới!"

Mọi người câm nín.

Sử Khả Pháp ở trong tiên kính thật lớn còn thấy cả mình trong đó, giống như một tên nhà quê mới vào thành, kích động chạy tới chạy lui trên mặt cầu, còn nhắm mắt lại làm ra vẻ sảng khoái khi bị gió sông thổi vào.

Cao Nhất Diệp: "Nhìn kìa, thông qua tấm tiên kính này, chúng ta đã biết được Sử đại nhân mấy ngày rồi. Những gia quyến của lưu khấu này xin Sử đại nhân giao cho chúng tôi quản lý đi, trước tiên ngài cứ đi nghỉ ngơi, sau đó thôn Cao Gia này tuỳ ngài tham quan. Thiên Tôn nói, ngài là bách hộ Cẩm Y Vệ, có chức trách trinh sát tình báo, báo cáo cho hoàng đế trong người, cho nên ngài muốn dò hỏi tình báo gì cứ thoải mái, thế nhưng khi báo cáo những tin tình báo này lên trên. Thiên Tôn kiến nghi noài phải nahữ rõ ràng lại báo cáo, để tránh..."

Sử Khả Pháp căng thẳng: "Để tránh cái gì?"

Cao Nhất Diệp cười lắc đầu: "Đối với phương thức xử thế, tập tính của hoàng đế và triều đình, khẳng định Sử đại nhân rõ ràng hơn so với chúng tôi, cái nào có thể báo cáo, cái nào không thể báo cáo, sau khi báo cáo sẽ có hậu quả gì, chỉ cần Sử đại nhân thoáng suy nghĩ một chút, khẳng định sẽ rõ ràng. Thiên Tôn nói, bảo chúng tôi đừng can thiệp, để bản thân ngài suy nghĩ thêm, để tránh báo cáo sai một tình báo, sẽ mang đến cho triều đình và hoàng đế phiền phức không cần thiết."

Trong nháy mắt, từ trong những lời này Sử Khả Pháp đã nắm lấy được then chốt, nữ nhân nói này chính là "để tránh mang đến cho triều đình và hoàng đế phiền phức không cần thiết", mà không phải nói "mang đến cho thôn Cao Gia phiền phức không cần thiết".

Chỉ khác mấy chữ, hoặc là nói khác biệt tân ngữ, nhưng ý của cả câu và khả năng ẩn chứa phía sau lại một trời một vực.

Sử Khả Pháp không khỏi hít một hơi lạnh: Nữ nhân này đang uy hiếp ta!

Bị uy hiếp rất tức giận!

Thế nhưng nghĩ đến cảnh tượng bàn tay vàng khổng lồ kia bắc cầu uy phong vô cùng, không biết vì sao hắn đột nhiên không tức giận.

Tức giận không thể giải quyết vấn đề, người yếu tức giận, gọi là "cuồng nộ vô năng".

Sử Khả Pháp ta sẽ không phải là loại người chỉ biết cuồng nộ vô năng!

Đối mặt với kẻ địch cường đại, Sử Khả Pháp ta có thể...

Ơ?

Có thể làm gì?

Có thể nghĩ biện pháp gì?

Sử Khả Pháp vắt hết óc suy nghĩ, đột nhiên phát hiện trán trắng xoá.

Không nghĩ ra được, đối mặt với bàn tay khổng lồ đáng sợ của Thiên Tôn kia, chuyện duy nhất có thể làm chính là lấy thân tuẫn quốc.

Đương nhiên, hắn cũng không sợ lấy thân tuẫn quốc!

Nếu như không có Thiên Tôn nhúng tay vào nhân gian, vài chục năm Sau một ngày nào đó, hắn sẽ suất quân tử thủ Dương Châu, lực kháng quân Thanh, tử chiến không lùi, cuối cùng lấy thân tuẫn quốc.

Hắn không phải người sợ chết. phiền phức không cần thiết".

Sử Khả Pháp ngẩng đầu lên, làm ra vẻ mặt nghiêm túc: "Được, bản quan sẽ xem cho kỹ ở đây, chuyện nào sẽ đăng báo triều đình, chuyện nào không báo, bản quan sẽ suy tính một phen."

Hắn vừa mới nói xong câu đó, một võ tướng che mặt rất chói mắt bên cạnh quay về hắn cười hắc hắc: "Sử đại nhân, nếu ngươi là bách hộ Cẩm Y Vệ, vẫn còn nhậm chức tại Tây An, vậy chắc ngươi biết tên tuổi của tuần kiểm Trừng Thành Trình Húc chứ?"

Sử Khả Pháp nhíu mày: "Đương nhiên biết, người này thích việc lớn hám công to, nói dối quân tình, bị Cẩm Y Vệ ta giết lâu rồi."

Võ tướng che mặt cười hắc hắc nói: "Có hay không một loại khả năng, hắn cũng không phải vì nói dối quân tình bị giết, mà là bởi vì năm đó hắn từng ôm bắp đùi của Yêm đảng, nên bị định tính thành Yêm đảng, cho nên mới bị giết? Bằng không thì, khắp thiên hạ nhiều võ tướng hảo đại hỉ công, nói dối quân tình như vậy lại không có việc gì, nhưng chỉ hắn lại bị giết?"

Sử Khả Pháp chợt cả kinh, cả người cứng đờ, qua hồi lâu hắn mới thở dài: "Việc đảng tranh, bản quan cũng... Ài, bản quan cũng không có cách nào."
Bình Luận (0)
Comment