Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 496 - Chương 496: Hữu Nhục Tư Văn

Chương 496: Hữu nhục tư văn Chương 496: Hữu nhục tư vănChương 496: Hữu nhục tư văn

Trình Húc hỏi xong vấn đề liền lui xuống, gã biết bộ dạng che mắt của mình là rất đáng chú ý, nếu nói nhiều lời vô ích với Sử Khả Pháp, không khéo sẽ bại lộ thân phận, thái nãi nãi lại đi ra.

Chỉ nói một câu như thế, phát tiết một chút oán khí trong lòng mấy năm nay là được rồi.

Làm người đừng quá buông thả, đừng đánh mất cuộc sống an nhàn hiện tại.

Sử Khả Pháp cũng không đi hoài nghỉ loại vấn đề như một người bịt mặt sẽ là ai. Năm đó Trình Húc bị núi lở bao phủ, một nhóm Cẩm Y Vệ đã từng nhìn thấy tận mắt, hắn cũng không có khả năng nghĩ đến Trình Húc bây giờ còn sống, còn có thể đứng ở trước mặt mình nói chuyện.

Hắn chỉ bị câu hỏi kia khiến cho có chút xấu hổi

Sự hỗn loạn trên triều đình, nhân sĩ tri thức nào nhìn không ra? Thế nhưng nhìn ra cũng vô dụng, hắn vô lực đi thay đổi cái gì.

Vẫn là ổn định tâm tình, đi tham quan xem địa phương kỳ quái này đi.

Rất nhanh, hắn liền mê thất trong từng khu nhà ở, khu thương mại phồn hoa, trường học sạch sẽ ngăn nắp...

Tất cả của thôn Cao Gia hắn nhìn như rơi vào trong mộng.

Ở đây chẳng lẽ là đào hoa nguyên hay sao?

Không đúng, đào hoa nguyên là tị thế, mà địa phương này là nhập thế.

Tất cả ở đây đều tràn ngập khí tức của phố phường, nó không thoát ly thế tục, mà vô hạn tiếp cận với sinh hoạt của lão bách tính, cũng không giấu trong núi, mà vẫn duy trì liên hệ cùng với huyện thành xung quanh.

Sử Khả Pháp di tới đi tới, đột nhiên đi tới trước một căn nhà xỉ măng mới xây, mặc dù hắn không hiểu xi măng, nhưng cũng có thể nhìn ra những căn nhà này là mới xây, trông rất ngay ngắn, mới mẻ.

Cả khu nhà được bao quanh bởi một bức tường thấp, một bên tường hướng nam chừa lại một cánh cửa, trên cửa treo bảng hiệu: "Trường dạy nghề kỹ thuật Thôn Cao Gia."

Kiến trúc khác dù có mới mẻ, hắn cũng có thể hiểu được, chỉ có "trường dạy nghề kỹ thuật" này Sử Khả Pháp lại không thể hiểu rõ.

Không hiểu được thì đi vào nhìn thôi!

Sử Khả Pháp cất bước đi vào trong trường học. vang lên âm thanh búa đập vào đồ vật "leng keng leng keng", hắn hiếu kỳ đi tới cửa sổ và nhìn vào bên trong, chỉ thấy bố cục bên trong hơi giống học đường, phía trước có một bục giảng, trên bục giảng có một người tương tự như lão sư đang đứng đó.

Phía dưới là một đám người ngồi xếp hàng, bộ dạng như đang nghe lão sư giảng bài.

Thế nhưng, tất cả lão sư và học sinh trong phòng đều là hán tử cao lớn thô kệch, vừa nhìn chính là cái loại nửa chữ cũng không biết, thô lỗ không thể thô hơn.

Sử Khả Pháp "ơ" một tiếng, hứng thú càng cao hơn, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua thô lỗ giảng bài, phía dưới một đám thô lỗ nghe giảng bài, đây quả thật là phá vỡ nhận thức.

Chỉ thấy trước mặt lão sư trên bục giảng còn bày nguyên bộ công cụ rèn sắt, một cái bếp lò còn đang cháy và một miếng sắt đã được nung đỏ.

Lão sư cầm lấy búa: "Mọi người xem đây, động tác đập búa phải như vậy..."

Hắn cầm lấy búa,"cheng" một tiếng gõ lên miếng sắt đang nung đỏ.

Đây là âm thanh Sử Khả Pháp vừa mới nghe được.

Lão sư vận búa như bay, gõ leng keng leng keng một hồi, chẳng mấy chốc, miếng sắt nung đỏ đã biến thành hình dáng giống một con dao.

Lão sư cười nói: "Thấy rồi chứ? Cứ gõ búa như vậy, phôi một con dao đã hiện ra, kế tiếp lại sửa một chút, mài cho nó thêm sắc bén, nó có thể dùng để thái rau rồi."

"Khi các ngươi nghe giảng bài nghiêm túc một chút, con mẹ nó, một đám không có tỉnh thần, nhìn không ra thể thống gì, các ngươi như vậy học được kỹ thuật rèn sao? Không có nghề, các ngươi cũng chỉ có thể đi đào đường, gánh đất, một ngày cũng chỉ có tiền công ba cân bột mì, hiện tại một cân bột mì chỉ bán 7 văn tiền, một ngày kiếm được 21 mốt văn tiền, cho lũ lười các ngươi nghèo chết luôn."

Các học viên nghe vậy tỏ vẻ rụt rè, tướng tá bọn họ thoạt nhìn mỗi người đều là hán tử thiết tháp, cơ bụng tám múi, hình tượng khuôn mặt đỏ lên trông thật đẹp, Sử Khả Pháp không dám nhìn, che khuôn mặt lui ra.

Lui ra xa, xua tan hình ảnh đáng sợ vừa mới nhìn thấy kia, Sử Khả Pháp mới thở ổn định, nghĩ thầm: gian phòng học vừa rồi là đang dạy các học sinh nghề rèn sắt, quá không hợp thói thường. Ở bên triều đình căn bản không có người chịu làm công tượng, nhưng ở chỗ này lại có người không ngại chạy đến trường học làm công tượng, quá không hợp thói Có điều, hắn từng xem qua [Cao Phiêu], trong đầu chợt hiện lên hình ảnh bên trong [Cao Phiêu], bạn bè của Thạch Tứ học thành nghề rèn, một tháng kiếm ba lượng bạc, hắn thoáng cái bình thường trở lại.

Tại thôn Cao Gia, có nghề công tượng chẳng khác nào một tháng tiền công ba lượng bạc, cái này đổi là ai không muốn làm công tượng chứ?

Nghĩ nghĩ, hắn lại đi tới gian phòng thứ hai.

Ở đây vẫn là một đám thô lỗ, đang nghe một lão sư thô lỗ giảng bài, chẳng qua lần này người giảng lại biến thành thợ mộc, lão sư thô lỗ kia cầm một lưỡi bào đang bào khúc gỗ, trong phòng học bụi gỗ bay khắp nơi.

Lão sư vừa bào khúc gỗ vừa cười: "Gần đây nhân khẩu trong thôn tăng trưởng rất nhanh, nhu cầu gia cụ rất lớn, bàn ghế, giá sách tủ quần áo, mọi thứ đều có thể bán giá tốt, các ngươi nghiêm túc theo lão tử học đi, lão tử sẽ dẫn bọn ngươi phát tài."

Sử Khả Pháp lắc đầu: hình tượng này mà làm lão sư, mở mồm cái là lão tử, hữu nhục tư văn, hữu nhục tư văn a.

Hắn tiếp tục đi về phía sau...

Ở đây còn có dạy may, dạy khắc gỗ, dạy in ấn, dạy tạo giấy, dạy tạo ngọc lưu ly, dạy chế đường, dạy chế muối, dạy xào rau... Có một số nghề nhiều học viên, khắp phòng đều là học viên, có nghề lại ít học viên, lão sư và học sinh cộng lại cũng chỉ lẻ loi dăm ba lính tôm tướng cua.

Hắn vừa đi vừa xem, vừa xé toang nhận thức của mình.

Đi tới một phòng học cuối cùng, hình ảnh ở đây đột nhiên trở nên không thích hợp.

Đứng trên bục giảng lại là một phiên phiên công tử ăn mặc bạch y, vừa nhìn là biết không phải loại thô lỗ, là cái loại cậu ấm thế gia.

Hắn cũng không phải thao tác mấy việc thực tế của công tượng, mà là viết viết trên bảng đen: "Chư vị xem cho kỹ, ứng dụng của máy hơi nước trong các thiết bị hiện có tại thôn Cao Gia chúng ta..."

Hắn lấy ra một tờ giấy to, dùng nam châm dính chặt lên bảng đen, trên tờ giấy vẽ một bộ máy hơi nước, nhóm bánh răng, trục truyền lực các thứ, những thứ này Sử Khả Pháp hoàn toàn xem không hiểu, cảm giác như đang nhìn thiên thư.

Thế nhưng, nhìn bộ dạng đám học sinh trong phòng học lại đều nhìn hiểu cả, có một người còn giơ tay lên hỏi: "Bạch công tử, cái thứ ngài vẽ, chính là bánh răng và trục truyền lực trong xe lửa hơi nước phải không?"

Bạch công tử gật đầu: "Đúng vậy! Hiện tại bộ thiết bị này rất quý giá, chỉ eá Cao Nhất Nhất và mê! eế ít thơ rèn mới biết làm hiên †ai ho đã thăng chức làm kỹ sư cao cấp, nhận được tiền công của kỹ sư rồi." Một học viên hiếu kỳ mà hỏi: "Tiền công của kỹ sư là bao nhiêu?" Bạch công tử: "50 lượng bạc một tháng." Sử Khả Pháp: "Mẹ nó! Hữu nhục tư văn, hữu nhục tư văn." Có nghĩa là: "Chỉ người tri thức làm ra những chuyện không phù hợp với thân phận của mình."
Bình Luận (0)
Comment