Chương 500: Đi bắt lính
Chương 500: Đi bắt línhChương 500: Đi bắt lính
Năm Sùng Trinh thứ tư, tức Công Nguyên năm 1631. tháng năm.
Vĩnh Tế, bến tàu Cổ Độ.
Con rối Thiên Tôn đang ngồi bên bờ Hoàng Hà, dùng đôi chân nhỏ như que tre đá bọt nước đùa nghịch.
Bản thân y ngồi trong nhà ở thành phố Song Khánh nhưng có thể sử dụng "đồng cảm" để hưởng thụ sảng khoái khi ngồi ở bờ sông nghịch nước, con rối Thiên Tôn cảm nhận được gió, nhục thân y cũng có thể cảm nhận được, con rối Thiên Tôn quét vào nước, nhục thân y dường như cũng quét được.
Cái này quá sảng khoái, quả thật là trò chơi tốt nhất của trạch nam!
Đang sảng khoái muốn chết thì trên tháp canh của thủy trại có lính gác lớn tiếng kêu lên: "Có một con khoái mã đang chạy tới, a? Ta nhận ra người đó, là sứ quan dưới trướng Vương Gia Dận."
Con rối Thiên Tôn "a" một tiếng, quay đầu lại, chỉ thấy đám người Hình Hồng Lang, Cao Sơ Ngũ, Lão Nam Phong, Tạo Oanh đều từ trong phòng chạy ra, tất cả tập trung qua phòng khách nghị sự.
Rất rõ ràng, chuẩn bị bắt đầu tranh cãi với sứ quan!
Con rối của Lý Đạo Huyền bấm ngón tay tính toán, đồng thời chuyển đến máy vi tính bên ngoài, nhập vào baidu thời gian này, lại thêm ba chữ Vương Gia Dận để tìm kiếm, nhanh chóng nhìn tư liệu một lần lại chuyển đến trên người con rối Thiên Tôn, khóe miệng hơi nhếch lên: "Hắc, ta tính ra rồi, thì ra là thế!"
Đôi chân gỗ cất bước, phát ra tiếng lộp cộp có tiết tấu đi về hướng phòng nghị sự.
Một lát sau, trong phòng nghị sự, nhóm đầu lĩnh của "quân viễn chỉnh" Sơn Tây đối mặt với sứ quan, bắt đầu nói chuyện.
Lần trước sứ quan tới nơi này bị tượng bùn Thiên Tôn dọa cho chết khiếp, còn dùng mặt mình đập xuống đất mới cho đi, lần này hắn vừa vào trướng bồng liền dè dặt nhìn quanh, không phát hiện ra tượng bùn Thiên Tôn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên...
Hắn vừa mới thở xong một hơi, liền phát hiện ra một con rối Thiên Tôn ngồi trên bàn bên cạnh, dùng vẻ mặt quỷ dị như cười như không nhìn hắn.
Con mẹ nó dọa người quá! Sứ quan cũng không dám nhiều lời, ôm quyền: "Hình đại đương gia, vương gia bảo ta tới báo cho ngài một tiếng. Hắn kế hoạch tập hợp lực lượng tứ phương, một lần công phá Tấn thành. Hiện tại đã tập kết 16 vạn đại quân. Hình đại đương gia cũng là một thành viên quân ta, vẫn xin suất lĩnh quân đội của cô gia nhập đại quân của vương gia, cùng nhau công thành. Sau khi thành phá, luận công ban thưởng, quyết không bạc đãi Hình đại đương gia."
Trước tiên Hình Hồng Lang đã muốn cự tuyệt, nàng đâu có thích giúp lưu khấu công thành, thành phá sẽ chỉ hại khổ lão bách tính Tấn thành, chẳng qua lần trước Thiên Tôn đã đáp ứng gia nhập đại quân Vương Gia Dận, nàng hiện tại trên danh nghĩa cũng là một thành viên lưu khấu, nếu cự tuyệt không đi, vị miễn sẽ dẫn tới một số lời không hay.
Đang do dự thì con rối Thiên Tôn lại lên tiếng: "Được!"
Trong lòng mọi người đồng thời: ơ?
Có điều họ chỉ trong lòng khó hiểu, ngoài mặt sẽ không để lộ ra. Thiên Tôn đã lên tiếng, mọi người liền lập tức nghe theo là được. Hình Hồng Lang quay về sứ quan ôm quyền: "Được, vậy bọn ta cũng đi. Xin thông tri vương gia, ta sẽ lập tức dẫn quân tới hỗ trợ."
Sứ quan cũng mừng rỡ, không ngờ vừa nói đã thông rồi.
Nhánh "quân khởi nghĩa" này của Hình Hồng Lang vẫn nằm ngoài sự khống chế của Vương Gia Dận, trên cơ bản chưa từng nghe qua điều lệnh của Vương Gia Dận, chỉ coi như một thành viên của trận doanh Vương Gia Dận trên danh nghĩa. Trước khi sứ quan xuất phát còn tưởng rằng rất khó đả thông, không ngờ mình vừa mở miệng đối phương liền đáp ứng, thực sự là đủ bất ngờ.
Sứ quan rất hài lòng cáo từ rời đi.
Đợi hắn đi rồi, mấy vị đầu lĩnh mới cùng nhau quay đầu hành lễ với con rối Thiên Tôn: "Thiên Tôn, an bài của ngài lần này là?"
Con rối Thiên Tôn lên tiếng, hai miếng gỗ đập vào nhau đọc khoái bản: "Bấm ngón tay tính toán, Gia Dận sắp chết rồi, bộ hạ tán loạn, Tấn thành đại loạn."
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, lập tức hiểu được.
Lão Nam Phong nói: "Thiên Tôn nói Vương Gia Dận sắp chết, đây là đang tiết lộ thiên cơ cho chúng ta nghe. Đã như vậy, chúng ta làm bộ qua đó giúp Vương Gia Dận, mang binh đến nơi cách hắn không xa không gần xem kịch, sau khi quan binh đi ra giết chết hắn, lúc lưu khấu dưới tay hắn tán loạn, chúng ta nhân cơ hội thu nạp một nhóm lưu khấu, bắt chúng trở về làm cải †ao. Như vâv viVYa có thể bảo vê lăn bách tính xiuina auanh. lñng có thể tăng thêm cho doanh Cải Tạo của chúng ta một nhóm lao động thanh tráng niên, đưa họ trở về hội hợp với người nhà mình đi. Ha ha ha ha, người thân của họ thất lạc tại huyện Hà Khúc, gặp nhau tại doanh Cải Tạo, người một nhà đều biến thành phạm nhân cải tạo, người một nhà đều phải chỉnh tầ."
Nói xong lời cuối cùng, Lão Nam Phong bộc phát ác ý, cười có vẻ rất âm hiểm.
Hình Hồng Lang không khỏi trợn trắng mắt: "Lão Nam Phong, ngươi học ở đâu mấy lời không đứng đắn này vậy?"
Lão Nam Phong: "Thiên Tôn dạy ta đó!"
Mọi người nghe xong đều câm nín.
Mọi người ngoài miệng không dám nói, trong lòng lại toát mồ hôi: "Thiên Tôn toàn dạy cho Lão Nam Phong mấy thứ gì đâu không vậy?"
"Tóm lại! Xuất phát đi." Hình Hồng Lang nói: "Làm bộ trợ giúp Vương Gia Dận, qua đó bắt đầu xem kịch, sau đó bắt lính."
Cao Sơ Ngũ: "Lần này chắc vui lắm đây."
Mọi người vội vàng chỉnh quân xuất phát, trong trại để lại nhóm "dân đoàn mới" mà họ mộ binh ở bên Sơn Tây để lưu thủ, những "dân đoàn mới" này còn đang tiếp thu giáo dục tư tưởng, cho nên chỉ dùng vũ khí lạnh bình thường, tiến thủ không đủ, thế nhưng phòng thủ một cái mộc trại thì vấn đề không lớn, lại thêm Triệu Thắng và Chiến Tăng ở lại đây, nếu thật sự gặp phải khó khăn, Thiên Tôn sẽ gọi tới chiến hạm từ bến tàu Hiệp Xuyên, an toàn của trại không lo.
Cho nên bốn đại tướng Cao Sơ Ngũ, Hình Hồng Lang, Tạo Oanh, Lão Nam Phong cùng xuất phát, suất lĩnh 300 ky, 300 bộ binh, cùng nhau đến Tấn thành.
Nhánh bộ đội của họ khi đi ngang qua đạo Hà Đông, trực tiếp giơ lên lá cờ chữ "Hình", quan binh trong đạo thành Hà Đồng thấy là một nhóm "lưu khấu" y giáp sáng bóng, căn bản không dám ra khỏi thành nghênh chiến, chỉ sợ hãi trốn phía sau tường thành đạo Hà Đông.
Sau khi qua đạo Hà Đông, mọi người chọn đi theo con đường giáp ranh huyện thành, một đường không quấy nhiễu dân, không mất thời gian bao lâu liền đi tới phụ cận huyện Dương Thành thuộc quản hạt Tấn thành.
Từ chỗ sứ quan biết được, đại quân của Vương Gia Dận liền đóng quân tại núi Tích Thành thuộc huyện Dương Thành.
Đoàn người Hình Hồng Lang đi tới phụ cận trại Xích Hồng cách núi Tích Thành khoảng 40 dặm, Lão Nam Phong liền lớn tiếng kêu lên: "Chúng Mọi người không hiểu: "Ở đây còn rất xa."
Lão Nam Phong lắc đầu nói: "Không xa nữa! Mọi người đừng quên, Thiên Tôn nói Vương Gia Dận sắp chết, đây cũng tức là nói, Vương Gia Dận rất nhanh sẽ bị quan binh đuổi theo. Mà quan binh khi truy kích lưu khấu thường đều sẽ hạ trại cách quân lưu khấu 20 dặm, hoặc là 30 dặm. Chúng ta tiếp tục tiến lên không khéo sẽ đụng phải quan binh, cho nên chúng ta dừng lại cách khoảng 40 dặm, như vậy là an toàn nhất. Nếu tiếp tục tiến lên, hóng chuyện có khả năng hóng tới đầu mình luôn."
Vì vậy, nhóm Hình Hồng Lang hạ trại ngay trại Xích Hồng, phái ra thám báo tiến về phía trước dè dặt tra xét, không tra không biết, vừa tra quả thật đúng như Lão Nam Phong nói.
Cô sơn phó tướng Tào Văn Chiếu suất lĩnh 3000 thiết ky Quan Ninh đang đóng quân phía trước hơn 10 dặm, đã nhìn chằm chằm vào quân Vương Gia Dận, chỉ là binh trong tay Tào Văn Chiếu quá ít, không trước tiên khởi xướng tiến công đối với núi Tích Thành mà thôi.
Mọi người không khỏi than thở: "Có Lão Nam Phong ở trong đội ngũ, thật đúng là an tâm."