Chương 501: Ý nghĩ của Trương Lập Vị
Chương 501: Ý nghĩ của Trương Lập VịChương 501: Ý nghĩ của Trương Lập Vị
Trong quân Hình Hồng Lang phái ra lượng lớn thám báo rải về phía trước.
Quân Tào Văn Chiếu đóng ở phía trước cũng phái ra thám báo, trên núi Tích Thành phía trước, quân Vương Gia Dận cũng rải lượng lớn thám báo.
Trong huyện Dương Thành nho nhỏ khắp nơi đều là tiểu đội thám báo đang hoạt động.
Những thám báo này thỉnh thoảng gặp nhau, phóng ngựa lao tới đối phương, bắn mấy tên, trêu chọc nhau, đều cho thấy thủ đoạn, làm giảm vòng trinh sát của đối phương.
Làm như thế, sự đối lập về năng lực giữa thám báo và thám báo liền thể hiện ra.
Rất rõ ràng, năng lực thám báo của quân Tào Văn Chiếu là mạnh nhất, trước ngăn sau chiếm, bức ép thám báo của quân Vương Gia Dận và Hình Hồng Lang lui rất xa.
Thám báo do Hình Hồng Lang phái ra phải đi một vòng rất lớn mới có thể vòng qua phạm vi thám báo của Tào Văn Chiếu, tiếp cận dưới chân núi Tích Thành.
Lão Nam Phong tự mình đảm nhiệm thám báo, chạy đến dưới chân núi Tích Thành, sau khi nhìn thế núi một hồi không khỏi ngẩn người.
Núi Tích Thành cao chót vót, dễ thủ khó công, trên núi các nơi hiểm yếu đều có mãnh tướng trong quân lưu khấu canh gác, tổng binh lực đúng như lời của sứ quan, đông tới 16 vạn người, trên sườn núi chỉ chít đầu người.
Mà Tào Văn Chiếu dưới chân núi chỉ có 3000 thiết ky Quan Ninh.
Ba nghìn so với 16 vạn dễ thủ khó công!
Trận này, nhìn sao cũng không cảm thấy Tào Văn Chiếu có thể thắng, trừ phi quan binh lại điều bộ đội khác đến, bao vây trùng trùng núi Tích Thành như bao vây huyện thành Hà Khúc vậy, thế thì mới có thể đánh được.
Thế nhưng, Thiên Tôn lại nói Vương Gia Dận sắp chết.
Lời của Thiên Tôn không thể không tin, việc này hơi khó hiểu.
Mà thôi, xem kịch xem kịch! Nhìn sẽ biết.
Thánh Vương Bình, ngọn núi cao nhất của núi Tích Thành cao 1889. 5 mét so với mặt biển, núi cao rừng sâu, dốc đứng khó lên, bản trận của Vương Gia Dận đóng quân tại chỗ cao Thánh Vương Bình, từ trên nhìn xuống, dễ thủ khó công.
Mà lưu khấu khác dưới trướng hắn thì phân tán tại sườn núi, tạo thành thế vòng tròn, tổng binh lực cao tới 16 vạn người, đã làm chuẩn bị muốn đánh Tấn Thành.
Phủ Trạch Châu, huyện Tấn Thành, huyện Dương Thành, tri phủ và huyện lệnh ba nơi đều đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, tổ chức dân đoàn, chuẩn bị cùng lưu khấu liều một cái cá chết lưới rách.
Nơi cao nhất đỉnh núi, trước một vách núi tránh gió là soái trướng của Vương Gia Dận.
Vương Gia Dận khoác một tấm da bạch hổ, ăn mặc trông rất tuấn tú rất phong cách, ngồi ở thủ vị, cánh tay trái còn ôm lão bà Trương thị tự mình đoạt về: "Chư vị, vừa rồi trinh sát báo lại, Tào Văn Chiếu lại đuổi qua đây, suất lĩnh 3000 thiết ky Quan Ninh, đóng quân ở vùng dã ngoại dưới chân núi cách hơn 20 dặm."
Tả thừa tướng Tử Kim Lương không nói gì, vẻ mặt âu lo.
Hữu thừa tướng Bạch Ngọc Trụ lại mở miệng cười nói: "Hắn chỉ có 3000 người, nếu không có quan binh khác giúp hắn, căn bản không có cách nào làm gì chúng ta."
Vương Gia Dận gật đầu: "Ừm, Tào Văn Chiếu tuy dũng, nhân số quá ít, chúng ta cũng không cần lưu ý, kế hoạch đánh huyện Dương Thành, huyện Tấn Thành, phủ Trạch Châu không đổi, lương thực của chúng ta sắp ăn hết rồi, nếu không đánh thêm mấy thành, thì sẽ không nuôi nổi binh sĩ."
Cậu em vợ Trương Lập Vị ngồi cách đó không xa nhìn thoáng qua tỷ tỷ Trương thị hắn bằng ánh mắt phức tạp, lúc này mới ngẩng đầu nói với Vương Gia Dận: "Tỷ phu, Hình Hồng Lang cũng tới rồi, đóng quân tại trại Xích Hồng cách khoảng 40 dặm phía sau Tào Văn Chiếu, từ xa phối hợp với chúng ta."
Vừa nghe ba chữ Hình Hồng Lang, vẻ mặt Không Dính Bùn ngồi phía dưới liền khó coi, hừ lạnh một tiếng: "Cô ta tới cũng vô dụng, bị Tào Văn Chiếu ngăn cản ở chính giữa, cô ta sẽ không qua được."
Sấm Vương Cao Nghênh Tường lắc đầu: "Không Dính Bùn, ngươi còn để bụng chuyện của Lão Trương Phi sao? Bỏ đi, oan gia nên giải không nên kết, mọi người đều phản kháng triều đình, đều là bằng hữu."
Không Dính Bùn: "Lúc trước khi cô ta giết Lão Trương Phi bộ hạ của ta, có nghĩ tới mọi người đều phản kháng triều đình không?"
Sấm Vương nói: "Vĩnh Tế là quê hương của Hình Hồng Lang, Lão nhau, chắc chỉ là hiểu lầm. Ví dụ như Hình Hồng Lang không nói tiếng nào liền mang binh đánh tới Lạc Xuyên quê hương của ngươi, ngươi cũng sẽ tức giận như vậy thôi."
Không Dính Bùn: "Hừ!"
Chuyện của Hình Hồng Lang họ tạm thời không cãi nữa. Vương Gia Dận nói: "Mọi người thương lượng xem đánh huyện Dương Thành và huyện Tấn Thành thế nào đi, ta mệt quá, đi nghỉ ngơi trước."
Nói xong, hắn ôm lấy eo Trương thị, thấp giọng cười nói: "Ái thê, đi vào uống mấy ly với ta đi, hắc hắc hắc..."
Trương thị nở nụ cười xấu hổ, có chút không tình nguyện theo hắn đi vào trong doanh trướng phía sau.
Trương Lập Vị nhìn vẻ mặt tỷ tỷ, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng hắn cũng không làm được cái gì, đành phải rầu rĩ không vui đi ra đại trướng, ngồi xuống bên vách núi, hóng gió núi cao 1889. 5 mét so với mặt biển.
Đúng lúc này, một tên lính cấp thấp vừa tuần tra, vừa đi đến bên cạnh hắn.
Trương Lập Vị vốn không lưu ý một người chỉ là lính tuần tra, nhưng tên lính này khi đi tới bên cạnh hắn lại đột nhiên đứng im, hạ giọng, nhanh chóng nói: "Trương tướng quân, hình như ngài có chút bất mãn đối với hành động của Vương đại đương gia, đang bất bình vì tao ngộ của Trương gia ngài."
Trương Lập Vị chợt cả kinh, quay đầu lại, trừng mắt nhìn tên lính tuần tra kia.
Tên lính tuần tra nở nụ cười cổ quái: "Nghiêu Mão Trương thị vốn là vọng tộc địa phương, bởi vì Vương Gia Dận bức bách, bất đắc dĩ dâng ra Trương thị gả cho Vương Gia Dận, Trương tướng quân cũng bị ép buộc tiến vào trong quân, thân bất do dĩ..."
Trương Lập Vị sầm mặt lại: "Rốt cuộc ngươi là người phương nào?"
Tiểu binh kia thấp giọng nói: "Ta hiệu lực cho Tào Văn Chiếu Tào tướng quân."
Trong nháy mắt, trong đầu Trương Lập Vị hiện lên một ý nghĩ, rút đao chém hắn, lập công, khẳng định Vương Gia Dận sẽ trọng thưởng ta, thế nhưng, hắn trọng thưởng ta thì có lợi ích gì? Ta chỉ từ một tiểu thổ phỉ đầu mục biến thành một đại thổ phỉ đầu mục, vẫn là thổ phi.
Nhưng nếu như hợp tác với người trước mặt này, giúp Tào Văn Chiếu lập công, vậy ta có thể từ một đầu lĩnh thổ phỉ biến thành người trong quan phủ, làm cho Nghiêu Mão Trương thị một lần nữa khôi phục thành vọng tộc. Tay Trương Lập Vị dời khỏi chuôi đao.
Tên lính tuần tra kia cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ: đã thành!
Trương Lập Vị hít vào một hơi thật sâu: "Nói đi, Tào tướng quân muốn ta làm gì?"
Tên lính tuần tra thấp giọng nói: "Liên lạc với những người có chí không muốn chỉ làm lưu khấu trong quân, tìm cách khởi sự. Lại lợi dụng quan hệ của tỷ tỷ ngươi lẻn vào trong trướng Vương Gia Dận giết chết hắn, sau đó phóng hỏa tạo ra hỗn loạn. Tào tướng quân thấy trên núi có khói lửa bốc lên sẽ dẫn quân đánh lên núi, quét sạch lưu khấu, khi đó ngươi lập đại công, triều đình tất có phong thưởng, khôi phục danh vọng của Nghiêu Mão Trương thị là việc trước mắt."
Nghe xong lời này, vẻ mặt Trương Lập Vị âm tình bất định, việc này không dễ làm, một khi không cẩn thận sẽ rơi đầu, nhưng hiện tại hắn theo Vương Gia Dận tạo phản, làm cũng là chuyện rơi đầu, hai bên đều rơi đầu, thì phải xem bên nào rơi càng đáng giá hơn.
Cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, nhân cơ hội trước mắt, nói không chừng thật có thể làm cho Trương thị bay lên trời.
Sau khi suy nghĩ nửa ngày, Trương Lập Vị ngẩng đầu lên: "Được, phiền ngươi nghĩ cách thông báo cho Tào tướng quân dưới chân núi, chuyện này, Trương Lập Vị ta làm."