Chương 502: Họ sẽ không hạ phàm tắm
Chương 502: Họ sẽ không hạ phàm tắmChương 502: Họ sẽ không hạ phàm tắm
Ngày hôm sau, Trương thị ở trên giường hầu hạ Vương Gia Dận một phen, khiến hắn ba hồn rớt cả sáu phách, một lúc lâu cũng sụi lơ trên giường không thể nhúc nhích, sảng khoái đến mức không thể hít thở.
Trương thị tiến đến bên tai hắn, giọng nhẹ nhàng mà nhõng nhẽo: "Vương gia, vương gia, đệ đệ Trương Lập Vị của tiện thiếp, vị trí ở trong quân của ngài đang thấp quá, hắn là cậu em vợ của ngài mà, ngươi cũng không cho hắn làm đại quan, ngươi rõ ràng chính là không sủng ái tiện thiếp."
Vương Gia Dận vừa mới sảng khoái xong, nam nhân vào lúc này chỉ số thông mỉnh gần như bằng không, bị mỹ nữ làm nững như vậy ai mà chịu được, liền hàm hồ đáp lại: "Được, thăng cho hắn, thăng thăng thăng."
Trương thị lại nói: "Ta vừa muốn đệ đệ thăng quan, lại sợ hắn chết trận, ta xem như vậy đi, ngài thăng hắn làm chỉ huy trước trướng của ngài, mỗi ngày canh giữ ở bên cạnh ngài, như vậy là an toàn nhất."
Vương Gia Dận cười: "Đây chỉ là một việc nhỏ, được, vậy bắt đầu từ ngày mai, Trương Lập Vị sẽ là chỉ huy trước trướng của ta."
Chỉ huy trước trướng, trên cơ bản tương đương với "đội trưởng thân vệ", chức vị này vừa đến tay, cái đầu của Vương Gia Dận cũng đã giao vào tay Trương Lập Vị rồi -
Mùng 2 tháng 6 năm Sùng Trinh thứ 4 (Công Nguyên năm 1631).
Trại Xích Hồng, trong soái trướng của quân Hình Hồng Lang, đám người Hình Hồng Lang, Cao Sơ Ngữ, Tạo Oanh, Lão Nam Phong đang buồn chán chơi "mạt trượt", đây là trò chơi mới Thiên Tôn dạy cho họ, dùng cây tre cắt thành từng khúc sau đó điêu khắc mà thành, khi không có việc gì gõ vào nhau cũng rất thú vị.
Họ ở chỗ xa nhìn núi Tích Thành đã vài ngày, nhưng quân Vương Gia Dận không hề động, quân Tào Văn Chiếu cũng không hề động, họ buồn chán quá chỉ có thể chơi mạt chược.
Đúng lúc này, con rối Thiên Tôn nằm bẹp một bên, không hề có động tĩnh gì, đột nhiên lộp cộp đứng lên.
Bốn người đang chơi mạt chược đồng thời ngừng động tác trong tay, đồng thời xoay người lại, quay về con rối Thiên Tôn hành đại lễ: "Tham kiến Thiên Tôn."
Con rối Thiên Tôn cười hắc hắc, hai miếng gổ ở miệng gõ lộp cộp vào nhau: "Đêm nay có việc xảy ra, sợ rằng Vương Gia Dận khó thoát khỏi cái trường nhặt bảo đi."
Bốn người mừng rỡ, đồng thời nhảy dựng lên.
Ba người Hình Hồng Lang, Tạo Oanh, Cao Sơ Ngũ đều hướng về phía trang bị của mình, chỉ có Lão Nam Phong lấy ra một cái túi, mở miệng túi ra rồi đặt bên cạnh bàn, sau đó dùng tay ở trên bàn gạt một cái bỏ hết mạt trượt vào trong túi, cất đi: "Đi đánh trận các ngươi đừng cuống cuồng như thế, đánh không được đâu, mạt trượt là thứ tốt ở thế giới phồn hoa, phải cất đi."
Hắn cất mạt trượt xong, lúc này mới bắt đầu mặc giáp, đeo dao, động tác của hắn lại nhanh chóng, quanh năm trấn thủ biên cương, khiến hắn nhắm mắt lại cũng có thể mặc giáp nhanh hơn so với bọn Cao Sơ Ngũ, đi sau mà tới trước, còn khoác giáp xong trước cả ba người kia.
Lúc xoay người lên ngựa, Lão Nam Phong lại còn lẩm nhẩm bài hát của "tiên giới" : "Làm cho ta ngắm thêm nàng vội vàng qua chốc lát, như thanh âm chứa bao lời gọi mời trong khúc hát..."
Hát hai câu, hắn còn tạm ngưng lại, quay sang cười mắng đám người Cao Sơ Ngũ: "Sao động tác của mấy người chậm thế hả?"
Mắng xong, lại tiếp tục hát: "Liêu xiêu ta xuyến xao rạo rực khát khao trông mong, dịu dàng lại gần nhau hơn dang tay ôm em vào lòng..."
Mấy người khác thấy bộ dạng hắn thoải mái như thế, cũng không khỏi âm thầm kính nể, trước khi lên chiến trường còn có thể thoải mái như hắn, cả thôn Cao Gia cũng tìm không ra mấy người. Tổng giáo viên dân đoàn Hòa Cửu, mỗi lần ra chiến trường đều đặc biệt khẩn trương, khắp nơi tìm kiếm thái nãi nãi của hắn, đâu có tùy ý như Lão Nam Phong.
Đúng lúc này, một thám báo từ ngoài trướng chạy vào, lớn tiếng báo cáo: "Quân Tào Văn Chiếu đã động rồi, đang chỉnh quân, xem ra là muốn công lên núi rồi. Ơ, các vị thủ lĩnh, đã chuẩn bị xong hết rồi sao?"
Lão Nam Phong cười ha ha: "Thiên Tôn quả nhiên lợi hại, bấm ngón tay tính toán, cái gì cũng biết, nếu Tào Văn Chiếu đã động, vậy Vương Gia Dận đã chết rồi, đi nào, thời điểm chúng ta đục nước béo cò đã đến..."
300 ky binh đi trước, bộ binh đuổi theo.
Phía trước không ngừng truyền đến trinh sát báo tin, quân Tào Văn Chiếu đang hành động...
Dù sao thì Tào Văn Chiếu đi về phía trước, mọi người liền đi về phía trước theo, ở giữa thủy chung vẫn duy trì khoảng cách mấy dặm.
Đang đi, phía trước rất xa đã có thể thấy được núi Tích Thành rồi.
Lúc nàv sắc trời đã tối. núi Tích Thành đã biến thành mêt naon núi đen thui, tựa như cái bóng vậy, đứng sừng sững trong bóng tối thăm thẳm.
Quân Tào Văn Chiếu bất động đợi dưới chân núi, sẵn sàng chuẩn bị tiến công bất cứ lúc nào.
Quân Hình Hồng Lang tự nhiên cũng không động, an tĩnh chờ đợi.
Đợi đến nửa đêm, trăng sáng sao thưa.
Đột nhiên, trên đỉnh núi "bùng" lên một ngọn lửa dữ dội, tiếp theo, trên đỉnh núi có mấy trăm người cùng rống lên: "Đã chém đầu Vương Gia Dận, đã chém đầu Vương Gia Dận... ."
Tào Văn Chiếu mừng rỡ: "Tiến công!"
Ba nghìn thiết ky Quan Ninh lập tức xông lên núi Tích Thành.
Thấy cảnh này, đám người Hình Hồng Lang phía sau cũng không khỏi sửng sốt: "Rốt cuộc trên đỉnh núi đã xảy ra chuyện gì?"
Con rối Thiên Tôn cười hắc hắc đánh khoái bản: "Cưỡng đoạt dân nữ chôn tai hoạ ngầm, chỉ huy trước trướng là em vợ, thừa dịp hắn say rượu lấy thủ cấp, ác giả ác báo."
Mọi người nghe vậy sửng sốt, tỉ mỉ suy nghĩ bốn câu này mới chợt hiểu ra.
Ba cặp mắt thoắt cái đồng thời nhìn về phía Lão Nam Phong.
Lão Nam Phong gãi gãi đầu: "Làm gì thế? Các người nhìn ta như vậy làm gì?"
Cao Sơ Ngũ: "Lão Nam Phong, cảm giác ngươi rất có khả năng nối bước theo Vương Gia Dận, ngươi lúc nào cũng tỏ ra thèm nhỏ dãi đối với mỹ nữ, không khéo ngày nào đó, ngươi cưỡng đoạt một dân nữ, sau đó ác giả ác báo."
Lão Nam Phong nghiêm mặt: "Hắc hắc, điểm này các ngươi sai rồi, Lão Nam Phong ta quả thật thích mỹ nữ, nhưng cũng không thích nữ tử của thế gian, trong lòng ta, hiện tại chỉ có tiên nữ của thiên giới."
Mọi người: ".. ."
Lão Nam Phong: "Có cho ta một trăm lá gan, cũng không dám cưỡng đoạt tiên nữ a."
Hình Hồng Lang gật đầu: "Cũng phải!"
Tạo Oanh cũng gật đầu: "Tán thành."
Chỉ có Cao Sơ Ngũ cười toét miệng: "Mặc dù không thể cướp tiên nữa, thế nhưng có thể trộm y phục của tiên nữ mà. Hình như Ngưu Lang chính là trộm y phục của tiên nữ mà thành chuyện tốt." Ngũ, ngươi quả thật là một thiên tài, ta sẽ tìm một hồ nước trong núi canh ở đó xem."
Mọi người: "11!"
Hình Hồng Lang liền đạp cho Cao Sơ Ngũ một cái ngã xuống đất: "Ngươi dạy hắn cái quỷ gì vậy? Hắn sẽ đi làm thật đấy."
Cao Sơ Ngũ: "Ôi, loại chuyện này thật sự sẽ có người đi làm sao?"
Hình Hồng Lang: "Những người khác thì không, thế nhưng Lão Nam Phong lại rất có khả năng a."
Con rối Thiên Tôn đang nhìn tình cảnh bên này, cười đến mức cả thân thể bằng gỗ vang lên lộp cộp: "Mọi người yên tâm đi, những tiên nữ đó sẽ không hạ phàm tắm đâu. Lão Nam Phong không đợi được họ, càng đừng nghĩ trộm được y phục."
Lão Nam Phong: "Hả, họ thật sự sẽ không hạ phàm tắm sao?"
Con rối Thiên Tôn gật đầu: "Sẽ không! Chưa bao giờ làm. Trên đó cũng không phải không có chỗ tắm, tại sao cứ phải xuống đây tắm chứ?"
Lão Nam Phong thất vọng ngã phịch xuống đất, orz.