Chương 503: Vĩnh Tế Hình Hồng Lang ở đây
Chương 503: Vĩnh Tế Hình Hồng Lang ở đâyChương 503: Vĩnh Tế Hình Hồng Lang ở đây
Ở dưới chân núi, mọi người tâm tình thoải mái nói chuyện phiếm, nhưng trên núi lại chìm trong biển lửa, tiếng kêu thảm thiết liên tục.
Thì ra, tối ngày 2 tháng 6, Trương thị lại một phen ôn tồn, lừa gạt Vương Gia Dận uống say đến nỗi không còn biết gì, sau đó chỉ huy trước trướng của hắn Trương Lập Vị liền đi vào, trước tiên dùng thân phận "chỉ huy" đuổi hộ vệ khác ra ngoài, sau đó lấy dao ra dễ dàng cắt lấy thủ cấp của Vương Gia Dận.
Hắn sớm đã ước định với một số tâm phúc theo hắn phản loạn, thủ cấp của Vương Gia Dận vừa đến tay, lập tức dẫn quân bắt đầu phóng hỏa.
Bản trận trên đỉnh núi lập tức khói lửa tận trời, rơi vào hỗn loạn.
Trương Lập Vị suất lĩnh thân binh của mình chạy loạn trong biển lửa, nhìn thấy người trung với Vương Gia Dận đi tới, trước tiên làm bộ cùng một bọn tiếp cận, sau đó đột nhiên chính là một đao.
Làm như thế, bản trận Vương Gia Dận sẽ loạn thành thế nào có thể nghĩ.
Trương Lập Vị lại tổ chức mấy trăm binh sĩ cùng hô to: "Vương Gia Dận đã bị chém đầu."
Tiếng la này đỉnh tai nhức óc, vang vọng trên khắp núi Tích Thành.
Từ đỉnh núi đến chân núi, mười sáu vạn người đều nghe rõ ràng.
Tào Văn Chiếu suất lĩnh ba nghìn thiết ky Quan Ninh lập tức nắm lấy cơ hội này, bắt đầu công lên núi.
Lần này có thể nói "nội ứng ngoại hợp", trong bóng tối, đỉnh núi và chân núi đồng thời đánh tới sườn núi, các bộ tặc quân đóng quân trên sườn núi còn chưa rõ đông nam tây bắc, còn chưa bắt đầu đánh, sĩ khí đã triệt để tan vỡ.
Không Dính Bùn từ lâu đã bất mãn đối với Vương Gia Dận, lúc này đương nhiên sẽ không làm mấy chuyện ngu xuẩn như "hồi cứu soái doanh", hắn quyết định thật nhanh, lập tức rút lui, dù sao thì Tào Văn Chiếu chỉ có 3000 người, căn bản không thể bao vây được núi Tích Thành, hắn tùy tiện tìm một sơn đạo, dễ dàng liền dẫn người chạy thoát.
Kế tiếp, các bộ quân lưu khấu đều bắt đầu tự tìm sinh lộ, hữu thừa tướng Bạch Ngọc Trụ dứt khoát đầu hàng quân Tào Văn Chiếu, tả thừa tướng Tử Kim Lương liều mạng ép buộc bộ hạ, tập trung thành một đường đột phá vòng vây.
Đám naười Sấm Vương Nam doanh Bát Đai VƯưởơna. Tâv doanh Bát Đai Vương, Tào Tháo ( La Nhữ Tài ), Lão Hồi Hồi ( Mã Thủ Ứng ) cũng đều tự tìm một phương hướng để đột phá vòng vây, rất nhiều lưu khấu trong bóng đêm không tìm được đầu mục của mình, chỉ có thể chạy loạn khắp nơi, chọn đại một hướng rồi chạy xuống dưới chân núi -
Dưới chân núi Tích Thành phía nam, Lão Nam Phong khẽ híp mắt lại: "Tới rồi! Chuẩn bị bắt lính."
Tạo Oanh cười: "Không thể dùng bắt, phải dùng lừa gạt."
Hình Hồng Lang gật đầu: "Giơ cờ của chúng la lên."
"Xoát!"
Một lá cờ viết chữ "Hình" giương cao lên trong bóng đêm, bên cạnh lá cờ còn cố ý đốt rất nhiều đuốc, khiến cho lá cờ này trong bóng đêm có vẻ hết sức chói mắt.
300 ky binh cùng 300 bộ binh cùng la to: "Vĩnh Tế Hình Hồng Lang ở đây! Các huynh đệ cùng đường mau mau tới đây."
Cao Sơ Ngũ khờ khạo hỏi: "Gọi như vậy, có thể gọi quan binh qua không?"
"Sẽ không." Lão Nam Phong cười nói: "Hiện tại Tào Văn Chiếu chỉ muốn mau chóng đánh lên đỉnh núi, tận mắt nhìn thấy thủ cấp của Vương Gia Dận, sống chết của tặc tù khác hắn sẽ không để ở trong lòng, mấy thể loại đại đầu mục như Tử Kim Lương, Sấm Vương hắn làm gì có thời gian đi quản, lại làm sao quản nổi thế lực của một thương nhân muối nho nhỏ như chúng ta?"
Cao Sơ Ngũ: "À à!"
Chính như Lão Nam Phong sở liệu, 600 người họ ở chỗ này cùng hô to, âm thanh đó rất lớn, dù cho trên núi đang đánh kịch liệt, Tào Văn Chiếu cũng nghe được rõ ràng. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua dưới chân núi, sau đó nháy mắt lại vứt đến sau đầu, hắn làm gì có thời gian đi quản một Vĩnh Tế Hình Hồng Lang nho nhở?
Thương nhân muối này trong mắt triều đình uy hiếp không lớn, chưa làm qua chuyện khác người gì, thuộc về đối tượng "có thể chiêu an", không cần thiết cố gắng tiêu diệt.
Ba nghìn thiết ky Quan Ninh tiếp tục xông lên đỉnh núi, dọc theo đường đi chặt xuống đầu của vô số lưu khấu, các lưu khấu sợ đến mức căn bản không dám ngăn cản trên sơn đạo, đành phải trốn vào rừng cây, hoặc là men theo sườn núi lăn xuống dưới.
Chật vật không chịu nổi, trong hỗn loạn, không biết bao nhiêu lưu khấu tìm không thấy lão đại nhà mình rồi. Thiên hạ mênh mông, không tìm thấy lão đại thì phải sống thế nào?
Ngay lúc mê man họ nghe được tiếng hô hoán của "Vĩnh Tế Hình Hồng Lang", đó cũng là một chỉ nhánh trong quân khởi nghĩa của ta, ta đi nương tựa vào Hình lão đại, cô ấy khẳng định sẽ tạm thời thu lưu ta.
Các lưu khấu rời khỏi đội đều chạy tới đội ngũ Hình Hồng Lang.
Chỉ nửa buổi tối, Hình Hồng Lang đã thu nạp năm nghìn tàn quân.
Trong những tàn quân này còn lẫn một tiểu đầu mục trong lưu khấu, tên là Thôi Sơn Hổ, bên cạnh hắn còn có một trăm bộ hạ, chạy trốn tới bên cạnh Hình Hồng Lang, sau khi ổn định một chút tâm tình, người này liền bày ra tư thế "ta cũng là lão đại", có hạ có binh, tự nhiên sẽ có tính tự giác của lão đại.
Thôi Sơn Hổ đỉnh đạc đi tới bên cạnh Hình Hồng Lang: "Hình đại đương gia, hiện tại chúng ta lại có năm nghìn binh lực rồi, trở lên núi cứu viện Vương lão đại khẳng định là không được, ngài nói xem, sau này có kế hoạch gì không? Huynh đệ Thôi Sơn Hổ ta nhất định sẽ dốc hết sức hiệp trợ ngươi."
Hình Hồng Lang cười hắc một tiếng: "Đi, về Vĩnh Tế trước."
Thôi Sơn Hổ ngạc nhiên: "Quay về Vĩnh Tế? Chúng ta không đi tìm bọn người Tử Kim Lương, Sấm Vương, Nam doanh Bát Đại Vương, tây doanh Bát Đại Vương, Tào Tháo, Lão Hồi Hồi trước sao?"
Hình Hồng Lang: "Trong bóng đêm, họ chạy tứ tung, trong khoảng thời gian ngắn làm sao xác định được họ đã đi đâu? Chúng ta về Vĩnh Tế trước, sau khi ổn định rồi lại tìm kiếm bọn họ."
Thôi Sơn Hổ nghĩ thầm: điều này cũng đúng! Đi một bước nhìn một bước vậy.
Hắn cũng không đưa ra ý kiến nữa, theo quân Hình Hồng Lang cùng nhau "trốn" về Vĩnh Tế, năm nghìn tàn quân, tất cả đều là thanh niên, hành động theo quân Hình Hồng Lang, toàn bộ đội ngũ lộn xộn, không hề có kết cấu gì.
Con rối Thiên Tôn ngồi trên vai Cao Sơ Ngũ, vẻ mặt bất thiện nhìn đám lưu khấu bị lừa gạt tới.
Cao Sơ Ngũ đè thấp giọng nói: "Thiên Tôn, những người này không có chút quân kỷ nào, ngài xem, nhóm người bên kia, khi hành quân còn uống rượu, vừa đi vừa uống, ta rất muốn cho bọn họ hai đấm."
Con rối Thiên Tôn: "Ừm!"
Cao Sơ Ngũ lại nói: "Đám bên đó cũng rất quá đáng, ta vừa mới nhìn thấyv khi ha đi aua mêt khui dân cứ đi vào mêt vàng. khi đi ra tranda †av cồn cầm một ngọn đèn cũ, may mà trong thôn đó không có người, bằng không thì khẳng định chúng sẽ cưỡng đoạt tài sản trong thôn trang đó."
Con rối Thiên Tôn: "Nhớ kỹ khuôn mặt của những người đó đi, sau khi ném vào doanh Cải Tạo sẽ giao cho đám thuộc hạ cũ của Lão Nam Phong đập cho một trận."
Cao Sơ Ngũ: "Ổ, thì ra còn có thể như vậy. Hắc, ta đã hiểu, cho tụi này làm đường, cho làm đường hết, bắt chúng làm những việc nặng nhọc nhất."
"Đúng, làm việc nặng nhọc nhất!" Hình Hồng Lang cũng phụ hoạ một câu.
Lão Nam Phong ở bên cạnh thấp giọng nói: "Số lượng đám người này cũng nhiều lắm, chúng ta chỉ có 600 trăm người, có thể trấn trụ được chúng không? Phải làm sao mới có thể an toàn tước vũ khí của chúng, để cho chúng ngoan ngoãn đầu hàng đi lao động cải tạo nhỉ? Nếu như thao tác không tốt, không khéo sẽ khiến cho địa bàn của chúng ta thối nát hết."
Con rối Thiên Tôn cười hắc hắc: "Trở lại bến tàu Vĩnh Tế Cổ Độ, lại tước vũ khí của chúng."