Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 511 - Chương 511: Xưởng Đạn Vĩnh Tế

Chương 511: Xưởng đạn Vĩnh Tế Chương 511: Xưởng đạn Vĩnh TếChương 511: Xưởng đạn Vĩnh Tế

Triệu Thắng trở về thôn Cao Gia một chuyến, khi hắn lại theo thuyền qua đây có mang theo một số người.

Một người trong đó lại là cục trưởng Cục Hỏa Khí thôn Cao Gia, Từ Đại Phúc.

Thì ra, nghe nói bên bến tàu Vĩnh Tế muốn xây một cái "xưởng đạn tiền tuyến", chuyên môn dùng để bổ sung đạn dược cho dân đoàn viễn chinh Sơn Tây, Từ Đại Phúc liền hoảng sợ: "Xưởng đạn, vậy có rất nhiều hỏa dược phải chuyển đến rồi, vậy sẽ nguy hiểm thế nào? Không được, không thể tùy tiện phái một học đồ qua đó làm được, sẽ nổ! Thứ này phải để ta tự mình đi xem."

Lúc này Cục Hỏa Khí thôn Cao Gia dưới sự quản lý trong mấy năm nay của hắn đã ngay ngắn rõ ràng, phương diện an toàn là xuất sắc nhất, cho dù bản thân hắn không có mặt, mấy đồ đệ của hắn cũng có thể dựa theo qui định mà quản lý hỏa dược một cách thoả đáng.

Nhưng như vậy hắn vẫn còn lo lắng, lại nhiều lần căn dặn mới dám rời khỏi, còn dẫn theo một đám cốt cán kỹ thuật, đi theo Triệu Thắng cùng tới Vĩnh Tế.

Xưởng đạn cũng không khó làm, bến tàu Vĩnh Tế Cổ Độ trải qua phát triển thời gian dài từ lâu đã bắt đầu khởi công xây dựng nhà xi măng, các mũ lam đến trước một bước cũng sớm đã đào tạo ra một đám đồ đệ mũ vàng biết nghịch xi măng rồi.

Triệu Thắng ra lệnh một tiếng, xây một nhà xưởng bằng xi măng là không quá khó khăn.

Chỗ chân chính khó khăn nằm ở "công nhân".

Từ Đại Phúc nói: "Công nhân có thể được phép đụng vào hỏa dược phải trải qua thời gian khảo sát rất lâu, là người phẩm tính tuyệt đối không có vấn đề thì mới được, hơn nữa tốt nhất là nữ công. Nữ nhân cẩn thận, chịu được cô đơn vì thời gian dài ở trong nhà làm một công việc khô khan lặp đi lặp lại, không giống nam nhân đầu óc không yên được lúc nào cũng muốn chạy ra ngoài đánh thiên hạ, bên Vĩnh Tế Cổ Độ có người như vậy không?"

Triệu Thắng tỉ mỉ nghĩ nghĩ: "Người như vậy cũng có."

Bến tàu Vĩnh Tế Cổ Độ cũng đã phát triển thời gian hơn một năm, vào năm Sùng Trinh thứ 3 khi lưu khấu Thiểm Tây quy mô tiến vào Sơn Tây, đồng thời Hình Hồng Lang cũng đi thuyền tới bến tàu Vĩnh Tế Cổ Độ, lúc đó nơayv †ai bến †àu †ân †runda 1000 lão bách tính làm viêc: Theo thời gian trôi qua, ở đây lại thu hút lão bách tính từ mấy huyện thành chung quanh đến, thậm chí ngay cả lão bách tính của thành Bồ Châu cũng có rất nhiều người tới bến tàu Cổ Độ làm công.

Khu dân cư mà lão bách tính đang ở hiện tại đã trên hai ba ngàn người.

Hai ba ngàn người này thường là nam nhân làm công cho thôn Cao Gia, nữ nhân thì phụ trách nấu cơm tại công trường, trong đó còn có một nữ nhân biết làm bánh quai chèo, Lão Nam Phong rất thích ăn...

Tiền công nấu cơm rất thấp, thậm chí không có tiền công, chỉ bao cơm bọn họ, nhưng các nữ nhân cũng không một câu oán hận, ngoan ngoãn làm loại công việc thù lao cực thấp này. Dù sao mấy nghìn năm qua họ đều sống như vậy.

Triệu Thắng: "Chúng ta có thể tuyển nhận nhóm nữ nhân đến bến tàu sớm nhất nấu cơm cho chúng ta để vào xưởng đạn, một năm nay họ tận tuy nấu cơm, đã trải qua thời gian khảo nghiệm, có thể vào xưởng đạn, sau đó lại tuyển thêm một nhóm nữ nhân nấu cơm khác từ huyện thành bên ngoài."

Từ Đại Phúc: "Vậy không thành vấn đề."

Thế là, đại hội tuyển dụng nữ công chính thức bắt đầu.

Tại ngã tư đường nằm giữa khu dân cư bến tàu Cổ Độ có treo một cáo thị, viết rằng "Thông báo tuyển dụng công nhân, nam nữ không giới hạn, làm công việc có tính chất bảo mật rất cao, tiền công đãi ngộ tương tự công nhân kỹ thuật khác... ."

Triệu Thắng còn phái ra một bộ hạ biết chữ đứng ở bên cạnh cáo thị đọc cho những người không biết chữ nghe.

Vừa bắt đầu chuyện này, bến tàu lập tức trở nên náo nhiệt.

Các nam nhân thấy cáo thị này không khỏi lâm vào trầm tư: vậy mà nam nữ không hạn chế? Nói cách khác công việc này nữ nhân cũng có thể làm? Có lầm hay không! Nữ nhân dựa vào cái gì làm công việc như nam nhân bọn ta? Thoạt nhìn tiền công cũng là như nhau.

Từ bên trong truyện tranh [Cao Phiêu], họ cũng biết thôn Cao Gia đã có rất nhiều ngành nghề đang sử dụng nữ công, thế nhưng không nghĩ tới bến tàu Vĩnh Tế Cổ Độ cũng nghênh đón ngày này.

Mà các nữ nhân ở Vĩnh Tế Cổ Độ trông thấy cáo thị này không khỏi mừng rỡ.

"Oa, các tỷ muội mau xem kìa, công việc này nam nữ đều có thể làm, thu nhập giống như công nhân nữa, trước đây chúng ta làm công việc nấu cơm tiền công rất ít, nếu có thể làm việc này, thu nhập có thể như nam Trong nhất thời, người báo danh tấp nập, trên bến tàu tổng nhân khẩu mới chỉ hơn 2000 người, nhưng báo dạnh lại vượt quá 800 người, trong đó nam nữ mỗi bên một nửa.

Những người này khi đến nơi báo danh liền trông thấy Từ Đại Phúc vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên đài "đại hội tuyển dụng", tay cầm một ống loa vỏ sắt quay xuống nói với mọi người bên dưới bằng giọng điệu nghiêm túc: "Người tới báo danh làm công việc mới nghe cho kỹ, ta phải dùng lời khó nghe nói cho mọi người biết trước, làm công việc mới này, quanh năm không thể nhìn thấy mặt trời, ở trong một căn phòng khô ráo thời gian dài, làm một động tác lặp đi lặp lại nhàm chán..."

Hắn thốt ra lời này, một số nam nhân đã bắt đầu nửa đường bỏ cuộc, loại công việc ở trong phòng thời gian dài này là các nam nhân không thích đâu.

Hảo nam nhỉ chí tại tứ phương, há có thể ở mãi trong phòng nhỏ?

Có điều, các nữ nhân nghe xong lại không hề có phản ứng, đối với nữ tính của thời đại này mà nói, ở trong phòng mãi chẳng phải là đại thiện, mưa không đến mặt nắng không đến đầu? Lão nương hoàn toàn ở được.

Từ Đại Phúc tiếp tục: "Làm công việc này còn cần cẩn thận, yêu cầu ngón tay khéo léo, làm những việc rất nhỏ nhặt.

Hắn lấy ra một tờ giấy bao đạn, biểu diễn cho người dưới đài xem: "Thấy chưa? Chỉ to như thế thôi, bên trong phải gói ba thứ đồ vật, còn khó khăn hơn cả gói bánh chưng, gói từ sáng đến khuya..."

Nói ra lời này, lại một nhóm nam nhân đánh trống rút lui.

Các nữ nhân vẫn không có phản ứng: "Chỉ vậy thôi? Thế thì đơn giản hơn nhiều so với may vá thêu thùa."

Từ Đại Phúc cuối cùng bổ sung một câu: "Làm công việc này còn nhất định phải bảo mật, quy trình công việc, nội dung công việc, phương pháp chế tạo là không được truyền ra ngoài, nghiêm cấm tám chuyện."

Vừa nói những lời này, các nam nhân phấn chấn, các nữ nhân kinh hãi: không cho tám chuyện? Vậy... vậy làm sao cho hết ngày?

Từ Đại Phúc: "Chỉ là không thể tám nội dung công việc, thế nhưng ngươi có thể tám chuyện trong nhà đồng nghiệp ngươi sinh con trai hay là con gái, đồng nghiệp ngươi nửa đêm nói mớ yêu thầm Trịnh Đại Ngưu thôn bên cạnh, còn có đồng nghiệp ngươi có tư thông gì đó với lão Trương hàng xóm, đều không cần bảo mật, có thể tám chuyện thoả thích."

Trịnh Đại Ngưu đang hóng chuyện cũng bị trúng đạn: "Oa? Ta kháng nghị! Vì sao lấy tên của ta làm ví dụ?" Làm như Đại Ngưu đào hoa lắm vậy? Hắn không phải người như thế."

Từ Đại Phúc quay sang trợn trắng mắt với Trịnh Đại Ngưu và Tạo Oanh, trực tiếp không nhìn.

Lúc này các nữ nhân trước sau tới báo danh đã hài lòng: "Hoàn toàn không có vấn đề, chúng tôi báo danh! Báo danh!"

Lượng lớn nữ nhân hăng hái báo danh, chẳng mấy chốc, đã tuyển nhận bốn trăm nữ công, hai trăm nam công.

Xưởng đạn Vĩnh Tế, có thể bắt đầu hoạt động.
Bình Luận (0)
Comment