Chương 512: Vương Quốc Trung tới thật rồi
Chương 512: Vương Quốc Trung tới thật rồiChương 512: Vương Quốc Trung tới thật rồi
Xưởng đạn thành lập, đồng thời một nhóm công nhân vận chuyển và nấu cơm ở bến tàu Vĩnh Tế đã chuyển sang làm công nhân của xưởng công binh. Công nhân bên ngoài trong nháy mắt giảm bớt rất nhiều, vì bổ sung số lượng, mọi người đương nhiên lại đánh chủ ý tới nhân khẩu của các huyện thành chung quanh.
Thành Bồ Châu, cách bến tàu Vĩnh Tế Cổ Độ 30 dặm.
Vị trí ở đây chính là "thành phố Vĩnh Tế" tại hậu thế, lúc này công thương nghiệp đã cực kỳ phát triển, buôn muối lậu khắp nơi, trong thành mười nhà thì ít nhất chín nhà từng có qua lại với buôn muối lậu, lão bách tính toàn thành luôn chạy giữa "hắc" và "bạch".
Loại thương nhân muối như Thiết Điểu Phi, đi trên đường tại thành Bồ Châu ít hoặc nhiều có một chút cảm giác như cá gặp nước. Ven đường đôi khi sẽ có người chào hỏi với hắn: "Thiết đại đương gia, hôm nay sao rảnh rỗi tới Bồ Châu dạo phố thế? Lại có vụ làm ăn lớn nào à?"
Thiết Điểu Phi quay đầu nhìn, người nói chuyện với hắn nếu như cũng là muối buôn, hắn liền lấy ra diêm dẫn cướp từ Hoàng Vân Phát, giơ giơ lên, cười không ngớt: "Lão tử có một tấm diêm dẫn của quan phương, có thể lãnh hàng một vạn cân, thế nào? Chút buôn bán nhỏ ngươi nghỉ cho khoẻ, qua đây theo ta kiếm ăn."
Mấy đồng nghiệp nhìn mà đỏ cả mắt! Thật sự có người đang suy nghĩ có nên cùng hắn lăn lộn hay không.
Nếu như người chào hỏi Thiết Điểu Phi là lão bách tính bản địa Bồ Châu, câu trả lời của hắn sẽ khác, nở nụ cười thần bí: "Ta tới tuyển người, ngươi có quen người nào tâm tư tỉ mỉ, muốn kiếm tiền không? Nam nữ không hạn chế, ta dẫn bọn hắn đi phát tài."
Cùng lúc đó, bên kia thành Bồ Châu, Chiến Tăng cầm một cây tiêu côn, đi ngang qua khu nhà cũ nơi người nghèo cư trú.
Dân ở đây cuộc sống cực kỳ kém, nhất là trong năm hạn hán, càng tệ hơn.
Tuy nhiên, gần một năm nay, cuộc sống của họ đã bắt đầu có cải thiện, điều đó đương nhiên là bởi vì lượng lớn lương thực từ thôn Cao Gia vận chuyển tới, không ngừng vận chuyển từ bến tàu Vĩnh Tế Cổ Độ về thành Bồ Châu. Giá lương không ngừng giảm xuống, mặc dù vẫn cao hơn một chút so với trong năm bình thường, những những người dân nghèo đã có thể ăn được rồi.
Thấy là "ao †ăng đắc đao" của Phổ Cứu †ử tới: người dân đầu hành lễ vấn an với hắn, trên thế giới này có một chân lý mãi mãi không thay đổi, đó là người càng nghèo thì càng tin phật tin đạo.
Nguyên nhân vì nhân loại khi năng lực của mình không thể thay đổi số phận, thường sẽ đi cầu thần linh trợ giúp bản thân thay đổi số phận.
Đốt một cây hương một đồng tiền liền có được nguyện vọng kiếm một vạn lượng bạc, so với làm khó bản thân, không bằng làm khó Phật tổ.
"Đại sư, nhà của ta nghèo quá, cầu ngài chỉ điểm sai lầm, cho một con đường phát tài đi."
"Đại sư, gần đây ta hai lần đi Phổ Cứu tự đều không gặp ngài, hiện tại ngài đi đâu rồi?"
Các thiện nam tín nữ đều chào hỏi với hắn.
Chiến Tăng chắp tay thành chữ thập: "A Mễ Thâu Phật! Lần này bần tăng tới đây, chính là vội tới chỉ điểm sai lầm cho các thí chủ. Phía tây cách nơi đây 30 dặm có một bến tàu Cổ Độ, đang tuyển công nhân vận chuyển, nữ công nấu cơm số lượng lớn, nếu các ngươi muốn kiếm chút tiền lẻ, ăn no bụng, không ngại đến đó thử xem."
Thiết Điểu Phi và Chiến Tăng một người đi hắc đạo, một người đi bạch đạo, vừa đưa ra quảng cáo này, lão bách tính hắc bạch lưỡng đạo đều lập tức nhận được tin tức, một bộ phận nhỏ bắt đầu hành động, xuất phát hướng về bến tàu Cổ Độ.
Công tác quần chúng của hai người làm rất đẹp...
Đột nhiên, cửa thành đông vang lên tiếng ồn ào, có người băng qua hẻm qua phố chạy tới, lớn tiếng hét lên: "Quan binh tới rồi, quan binh tới rồi."
Bồ Châu là một châu thành nho nhỏ, bình thường không có quan binh đóng quân, vừa nghe nói quan binh tới, không ít lão bách tính đều bị kích động chạy tới cửa đông nhìn xem.
Thiết Điểu Phi và Chiến Tăng cũng từ hai phương hướng trong thành đồng thời chạy về hướng đông môn, hai người gặp nhau trong đám người, cũng không chào hỏi, chỉ nháy mắt ra hiệu, làm bộ không biết nhau.
Tri châu Bồ Châu đến cửa thành nghênh đón, ngoài thành xuất hiện một lá cờ, càng ngày càng gần, trên viết một chữ "Vương", chính là Vương Quốc Trung đã tới, phía sau 3000 binh sĩ, sát khí tràn đầy.
Rất nhanh, Vương Quốc Trung để chủ lực ở ngoài thành, bên người chỉ dẫn theo 100 hộ vệ đi vào thành, đứng ở trước mặt tri châu, ở đây lược bớt một tỷ chữ lời thừa hai người gặp mặt chào hỏi, trực tiếp đi vào chủ đề chính. Vương Quốc Trung nhếch miệng cười nói: "Trước đây bản tướng quân nhầm đường lỡ bước, may là dừng cương trước bờ vực, thay đổi kịp lúc, lại được triều đình khai ân, phong bản tướng quân làm phó tướng Bồ Châu, sau này bản tướng quân sẽ trú đóng tại Bồ Châu thời gian dài, mong tri châu đại nhân chiếu cố nhiều hơn."
Tri châu Bồ Thành họ Thu, tên Thiên Phiên, ôm quyền với Vương Quốc Trung, vẻ mặt cũng không tốt lắm. Thì ra, Thu tri châu đã nhận được tin tức, sau khi Vương Quốc Trung tiến vào địa giới Bồ Châu, dọc theo đường đi đều là giết người cướp của qua đây, đã tai họa vài thôn trang.
Người trước mắt mặc dù trên danh nghĩa đã là quan binh, nhưng trên hành vi lại là lưu khấu, nhưng Thu Thiên Phiên không cách nào làm gì người trước mắt. Nếu hắn quả thật là lưu khấu, Thu Thiên Phiên có thể tổ chức dân đoàn đối kháng, nhưng hiện tại hắn là một võ quan, Thu Thiên Phiên lại không thể đối kháng, chỉ có thể viết tấu chương cáo trạng với triều đình.
Sau khi tấu chương này viết rồi gửi lên, không biết có tác dụng chó gì không.
Thu Thiên Phiên đành phải nói xéo: "Tướng quân đóng quân tại Bồ Châu, bản quan cũng không cần lo lắng lưu khấu làm hại hương dân nữa rồi, thực sự là đáng mừng."
"Nơi đây có cái gì đạo phỉ, lưu khấu các loại không?" Vương Quốc Trung nóng lòng lập công, vừa đến địa phương liền lập tức muốn bắt đầu luôn. Từ xưa đến nay, loại hàng tướng như hắn, luôn muốn mau chóng giết một số lưu khấu khác, giao nộp đầu danh trạng, lập chiến công để biểu thị trung tâm, cho triều đình xem thái độ của hắn.
Thu Thiên Phiên trong bụng thầm mắng: ngươi chính là lưu khấu.
Đáng tiếc lời này không thể nói, đành phải lạnh tanh nói: "Mấy tháng trước, Lão Trương Phi bộ hạ Không Dính Bùn chạy đến thành Bồ Châu chúng ta náo loạn một trận, từ đó về sau, không còn lưu khấu làm loạn nữa."
"Đã hết rồi?" Vương Quốc Trung đâu chịu tin: "Lời tri châu ngươi nói, thật là khó tin."
Thu Thiên Phiên: "Bản quan nói đều là thật."
Vương Quốc Trung: "Bản tướng quân thụ phong phó tướng Bồ Châu, sau này sẽ phải trú đóng ở đây lâu dài, cũng không phải tướng quân qua đường. Thu đại nhân, ngài cảm thấy lời nói dối trình độ này, thật có thể giấu diếm được bản tướng quân sao?"
Vẻ mặt Thu Thiên Phiên trầm xuống. Vương Gia Dận, đã biết bến tàu Vĩnh Tế Cổ Độ của Bồ Châu có một lưu khấu lớn, tên là Vĩnh Tế Hình Hồng Lang, Thu đại nhân lại không hề đề cập tới người này, chẳng lẽ, Thu đại nhân đã thông đồng với Vĩnh Tế Hình Hồng Lang kia rồi? Hoặc là, nhận hối lộ của nó, đã trở thành chỗ dựa cho lưu khấu rồi sao?"
Lời này hắn nói rất nặng, vẻ mặt Thu Thiên Phiên càng thêm xấu xí: "Mặc dù Vĩnh Tế Hình Hồng Lang chiếm giữ Cổ Độ, nhưng chưa từng làm việc thương thiên hại lý, tuy có tên tuổi thương nhân muối, nhưng chưa làm việc hung tàn. Vương tướng quân vừa đến, trái lại khiến cho vài thôn trang biến thành hoang tàn, ngươi còn muốn lấy cô ấy khai đao, chính là không muốn thấy Bồ Châu được an bình, phải náo loạn một chút mới được sao?"
Vương Quốc Trung hừ một tiếng: "Bồ Châu này cho tới nay thương nhân muối hoành hành xem ra không phải là không có đạo lý, việc Thu đại nhân bao che thương nhân muối hôm nay, chắc chắn bản tướng quân sẽ báo lên triều đình, đến lúc đó, cũng không biết cái mũ ô sa này của Thu đại nhân còn giữ được không, hừ, chúng ta đi."
Hắn dẫn theo bộ hạ, xoay người lại ra khỏi thành, trở về binh doanh bên ngoài thành.
Thu Thiên Phiên thở dài: ngươi biết cái gì! Thương nhân muối ở Bồ Thành này là vấn đề lịch sử rồi, lão bách tính nơi đây tám chín phần mười tham gia vào buôn muối lậu, chỉ cần không thương thiên hại lý, lịch đại quan địa phương đều là mắt nhắm mắt mở. Trái lại là ngươi, còn đáng ghét hơn thương nhân muối gấp trăm lần, chính ngươi không tự cảm thấy sao?
"Àjm
Thu Thiên Phiên ngửa mặt lên trời thở dài, không biết nói cái gì cho phải.