Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 513 - Chương 513: Bảo Ngươi Bắn Mặt Ngươi Lại Bắn Mũ

Chương 513: Bảo ngươi bắn mặt ngươi lại bắn mũ Chương 513: Bảo ngươi bắn mặt ngươi lại bắn mũChương 513: Bảo ngươi bắn mặt ngươi lại bắn mũ

Thiết Điểu Phi và Chiến Tăng lặng lẽ nhìn Vương Quốc Trung biểu diễn xong, nghĩ thầm: tới rồi! Nên tới luôn luôn sẽ tới. May mà chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, người được phái đi tìm Dương Hạc "xin" chiêu an, chắc là cũng đã đến nơi mấy ngày rồi.

Mà Dương Hạc chắc cũng đang trên đường tới nơi đây!

Dương Hạc là tam biên tổng đốc, muốn đi đâu cũng không dễ dàng, trên đường đi khẳng định ghé chỗ này ghé chỗ kia, chờ hắn đi tới Vĩnh Tế còn cần một khoảng thời gian, mà chút thời gian ấy dùng để phân thắng bại với Vương Quốc Trung đi.

Hai người cũng không ở lại trong thành Bồ Châu, lập tức nhanh chóng chạy về bến tàu.

Lúc này trên bến tàu khắp nơi là cảnh tượng kiến thiết khí thế ngất trời, lượng lớn công nhân đang xây dựng xưởng đạn, nhà xưởng này phải dùng xi măng xây, hơn nữa phải cách khu dân cư bình thường xa một chút, để tránh xảy ra ngoài ý muốn nổ chết bình dân, cho nên xưởng đạn rời xa bến tàu thủy trại, xây trên một sườn núi hoang cách xa thủy trại.

"Chưa được quan địa phương cho phép tự ý khai hoang xây nhà", chỉ hành động vô pháp vô thiên này đã bị bắt lại đánh 50 côn, nhưng tri châu Bồ Châu căn bản không tới quản, đám người Hình Hồng Lang xây cũng là đương nhiên.

Đang xây nhà, đồng thời Từ Đại Phúc cũng điều một nhóm nòng cốt kỹ thuật từ thôn Cao Gia qua đây, họ đang ở trong một gian phòng tạm thời chiếm dụng, dạy các công nhân vừa mới tuyển dụng cách làm sao đem vật liệu của Thiên Tôn ban thưởng chia ra, nghiền nát, phối hợp một lần nữa, chế tạo hỏa dược, gói đạn. ..

Với tính tình của Từ Đại Phúc, những người này ít nhất cũng phải vất vả học tập mười ngày nửa tháng, nhất là việc liên quan đến an toàn thì phải học tới mức thuộc nằm lòng, mới có thể để cho họ tiếp nhận công việc.

Thiết Điểu Phi và Chiến Tăng vừa về đến trại, lập tức chạy tới phòng nghị sự: "Vương Quốc Trung đã đến Bồ Châu rồi."

Hai người tường tận kể cho mọi người nghe chuyện thấy được ở cửa thành.

Mọi người an tĩnh nghe xong cũng không biểu thị gì, đã sớm chuẩn bị cho việc này, muốn tới thì tới đi.

Chạng vạng cùng ngày... Một con khoái mã nhanh chóng chạy tới trước thủy trại.

Ky sĩ trên ngựa chính là sứ giả Vương Quốc Trung phái tới, mấy ngày trước vị sứ giả này vẫn chỉ là một tiểu đầu mục lưu khấu biết được mấy chữ, biết nói chuyện một chút, hiện tại đã biến hóa trở thành sứ giả của triều đình rồi.

Tiểu nhân vật một khi đắc chí, thích nhất trang bức.

Nhân vật càng nhỏ, rác rưởi càng hèn mọn, sau khi phát đạt càng thích lên mặt.

Sứ giả này chính là như vậy.

Đến trước thủy trại, gã lạnh lùng nhìn lướt qua, nhìn không thấy bao nhiêu binh sĩ, chỉ có thể nhìn thấy tường trại làm bằng gỗ, mấy nghìn lão bách tính đang công việc sinh hoạt, trên tháp canh thưa thớt mấy lính gác.

Trong lòng sứ giả nhanh chóng ước lượng một chút chiến lực của thương nhân muối này, trong bụng cười thầm: Hình Hồng Lang này cũng chỉ đến thế thôi, nhìn quy mô của trại này, nhiều lắm mấy nghìn người, trong đó còn có một nửa là người già và phụ nữ trẻ em, chân chính có thể chiến chỉ sợ không đến hai nghìn.

Đặt vào trong tay Vương Gia Dận, nhiều lắm cũng chỉ là một tiểu tiểu đầu mục, ngay cả đại đầu mục cũng không làm được.

Tuy nhiên, sứ giả cũng không ngốc, gã từng nghe nói qua Hình Hồng Lang đánh bại Lão Trương Phi, nhìn từ điểm này, Hình Hồng Lang cũng có một chút sức chiến đấu, không phải hoàn toàn là món ăn.

Sứ giả đứng ở cửa thủy trại, lỗ mũi hếch lên, lớn tiếng nói: "Người trong trại, đi ra nói chuyện."

Rất nhanh, Hình Hồng Lang xuất hiện trên tường trại.

Tường trại trước đây chỉ là một tầng trụ gỗ hơi mỏng, người không thể đứng trên đầu tường, thế nhưng trải qua thời gian hơn một năm mở rộng, hiện tại phía trên tường trại đã dựng giá và tấm ván, đã cho phép người đứng lên trên tường trại rồi.

Hình Hồng Lang đứng ở bên trên, dùng vẻ mặt cổ quái nhìn tín sứ, biết rõ cố hỏi: "Ngươi là người phương nào?"

Tín sứ vẻ mặt kiêu ngạo: "Ta là bộ hạ Vương Quốc Trung, Vương tướng quân, phó tướng Bồ Châu, hôm nay tới đây là khuyên ngươi một câu, lập tức buông vũ khí, giải tán thủ hạ, đến dưới trướng Vương tướng quân chịu đòn nhận tội, Vương tướng quân có lẽ sẽ khai ân, tha cho ngươi không chết cũng không chừng."

Hình Hầng Lang cười thầm. Theo lý thuyết, hiện tại nàng chỉ cần nói "bọn ta đã xin chiêu an với tam biên tổng đốc Dương Hạc, Dương Hạc đang trên đường chạy tới đây bày tiệc rượu", nói ra lời này, lập tức có thể giải quyết mối phiền phức này.

Thế nhưng, Hình Hồng Lang không nói!

Bởi vì mọi người cũng không hy vọng Vương Quốc Trung đóng quân tại Bồ Châu, về sau người này khẳng định sẽ khuếch trương liên tục tạo thành phiển phức cho thôn Cao Gia, hơn nữa với loại bán đứng đồng tộc như Vương Quốc Trung, không có nghĩa khí, còn tai họa hương dân, cũng luôn bị người trong lục lâm khinh thường, cho dù hắn muốn nương nhờ thôn Cao Gia, thôn Cao Gia cũng không thèm.

Dưới loại tình huống này, phân thắng bại là khó tránh khỏi.

Hình Hồng Lang liếc xéo, nhìn thoáng qua con rối Thiên Tôn đang ngồi trên vai Cao Sơ Ngũ, Thiên Tôn quay về nàng giơ ngón tay cái lên. Động tác dựng thẳng ngón cái làm bằng khúc gỗ lên trông vô cùng quỷ dị, còn đồng thời phát ra tiếng lộp cộp.

Hình Hồng Lang trong lòng đã có tính toán, quay đầu nói vọng ra bên ngoài cửa trại: "Tên nhà ngươi, nói năng kiêu ngạo quá nhỉ."

Sứ giả cực kỳ kiêu ngạo: "Ta là quan, ngươi là tặc, ta nói với ngươi như vậy thì có làm sao? Ngươi còn muốn ta quỳ xuống dập đầu với ngươi hay sao?"

Hình Hồng Lang: "Đây chính là ngươi nói."

Sứ giả nghe ra bất thiện từ trong giọng nói của nàng, trong lòng cũng hơi hoảng, nghĩ thầm: đây dù sao cũng là doanh trại của nó, ta ở chỗ này dễ ăn thiệt thòi trước mắt.

Nghĩ tới đây, cũng có chút sợ hãi, rất sợ Hình Hồng Lang liều lĩnh phái người đi ra chém mình, nghĩ tới đây, cả người lẫn ngựa lui về phía sau, kiểu như chuẩn bị chạy bất cứ lúc nào, dùng tướng nhát chết nhất, nói lời trang bức nhất: "Ngươi muốn thế nào? Ngươi còn dám đụng đến ta hay sao? Trú quân của Vương tướng quân cách nơi này không đến 30 dặm, ngươi đụng đến một ngón tay của ta thử xem? Ai chết biết liền!"

"Đoàng!"

Một tiếng hỏa súng khẽ vang lên, trên tường trại khói trắng lượn lờ, sứ giả cảm giác được cái mũ của mình đột nhiên bay lên, bay rất xa. Gã kinh ngạc quay đầu nhìn lại, mới phát hiện trên mũ có một cái lỗ rất to...

"Có người dùng hỏa súng bắn rớt mũ của ta?"

Lần này thật đúng là doạ sứ giả giật mình. Hỏa súng này bắn chuẩn quá vậy? Mặc dù hiện tại mình cách trại rất gần, khoảng cách cũng chỉ mấy thế nhưng chuẩn xác đến mức bắn rơi mũ, không bắn trúng đầu thì không dễ chút nào.

Độ khó này không hề thua với "mù mắt ném phi tiêu","lấy ngực đập đá tảng","đi xe trên dây thép".

Quả thật thần hồ kỳ kỹ a!

Đối phương có loại thần kỹ này trong người, thật sự đáng sợ.

Trong lòng hoảng như cún, nhưng sứ giả dù sao cũng xuất thân hãn phỉ, cổ còn rất cứng, giận dữ hét: "Được được được, các ngươi chờ đó cho lão tử. Đại quân của Vương tướng quân ít ngày nữa sẽ tới, các ngươi chờ chết đi."

Sứ giả đánh ngựa chạy về hướng thành Bồ Châu.

Chờ cho gã đi xa, trên tường trại mới vang lên tiếng mắng của Lão Nam Phong: "Bà nội cha, ta bảo ngươi bắn giữa mặt hắn mà, ngươi lại đi bắn trúng mũ? Sát nhân lập uy cũng không làm được."

Một hỏa súng binh ôm đầu nhận sai: "Ta rõ ràng ngắm giữa khuôn mặt hắn, không biết vì sao lại bắn trúng mũ."

Lão Nam Phong nhảy dựng lên mắng: "Đều tại ngươi bình thường không chịu tập luyện cho tốt."

Con rối Thiên Tôn cười lộp cộp: "Đừng mắng hắn nữa! Hai nước giao binh không chém sứ giả mà, tên này vốn cũng không đáng chết, không sao không sao."
Bình Luận (0)
Comment