Chương 519: Tam biên tổng đốc Dương Hạc đến
Chương 519: Tam biên tổng đốc Dương Hạc đếnChương 519: Tam biên tổng đốc Dương Hạc đến
Mùi khói thuốc súng do đại pháo và hỏa súng bắn ra còn chưa tan đi, trên chiến trường vẫn tràn ngập bụi bặm, lượng lớn địch binh đã bị bắt tước vũ khí, hai tay ôm đầu ngồi ở một bên.
Một đám trẻ con đang chạy tới chạy lui trên chiến trường để tìm kiếm đạn chì nằm ở giữa bụi cỏ, phía dưới tảng đá, và trong bùn đất.
Hình Hồng Lang vừa mới phát ra mệnh lệnh, tìm về một viên đạn chì sẽ trả hai văn tiền cho bọn trẻ, cho nên hiện tại bọn trẻ rất là nhiệt tình.
Đừng nói trẻ con, rất nhiều lão bách tính thành niên cũng gia nhập đội ngũ tìm kiếm đạn chì, chỉ là người trưởng thành như thế sẽ ít hơn. Người có chút sức khoẻ hiện tại đều đi làm mấy công việc như đào hố, chôn thi thể, tiền công bên đó càng cao hơn.
"Báo cáo!" Một tiểu đội trưởng chạy tới báo cáo với Hình Hồng Lang: "Vương Quốc Trung đã bị chém đầu, mặt khác có hơn 200 hãn phỉ chết trận, tù binh hơn 2700 người."
Hình Hồng Lang gật đầu: "Dựa theo phương pháp xử lý lưu khấu thanh tráng niên lần trước, đưa toàn bộ số người này đến doanh Cải Tạo."
Tiểu đội trưởng: "Tuân lệnh!"
Hình Hồng Lang hạ mệnh lệnh xong, lại thoáng có chút lo lắng: "Trận này, ngay cả một tù binh chúng ta cũng không trả lại cho triều đình, tất cả đều đưa đến thôn Cao Gia, cũng tương đương với giết chết toàn bộ. Cũng không biết sau khi Dương Hạc đến đây, việc này có thể xử lý một cách hoàn mỹ được không."
Lão Nam Phong từ bên cạnh thò đầu ra, cười nói: "Hình đại đương gia, cô vẫn là không quá hiểu rõ triều đình, loại hàng tướng vừa mới từ lưu khấu đầu hàng đến quan binh như Vương Quốc Trung, triều đình căn bản không thèm để ý đến sự sống chết của hắn, hơn nữa 3000 binh dưới trướng hắn đối với triều đình mà nói không chỉ không có tác dụng, trái lại là một gánh nặng, triều đình không chỉ phải đề phòng Vương Quốc Trung phản loạn lần nữa, còn phải phát lương cho người của hắn, sẽ phải hao tổn một khoản tiền thật lớn. Cho nên, sau khi triều đình nghe nói Vương Quốc Trung bị chúng ta giết chết, không chỉ không tức giận, trái lại càng vui mừng hơn mới phải."
Hình Hồng Lang: "..."
Lão Nam Phong: "Đương nhiên, ngầm vui mừng vô dụng, ngoài mặt phải đưa ra lý do giải thích, bằng không triều đình vẫn phải điều tra, lúc này viêc chúng †a sớm nhái người đi †ìm Dung Hac ác nhân cáo trang trước có thể phát huy tác dụng rồi."
Lần này Hình Hồng Lang mới triệt để hiểu được: thì ra là thế.
"Được, thừa dịp Dương Hạc chưa đến, giấu hết tất cả đại pháo của chúng ta đi, hỏa súng cũng giấu đi một phần, chỉ để lại một ít điểu súng nòng trơn cho Dương Hạc thấy là được."
Hình Hồng Lang lại quay sang vẫy tay với Bát Địa Thỏ: "Thỏ gia, thỏ gia ngươi qua đây."
Bát Địa Thỏ cười hắc hắc chạy tới: "Sao nào? Tẩu tử có gì phân phó?"
Hình Hồng Lang nói: "Dương Hạc sắp tới, Sơ Ngũ, Đại Ngưu, Lão Nam Phong đều phải trốn đi, không thích hợp đi cùng ta gặp Dương Hạc, thế nhưng ngươi rất thích hợp, ngươi đi cùng ta nghênh đón, uống hàng nhân tửu."
Bát Địa Thỏ "ơ" một tiếng, vẫn chưa hiểu ra: "Vì sao họ không thích hợp?"
Hình Hồng Lang: "Vị quan binh trên người Lão Nam Phong thì không cần giải thích rồi. Mấy người Sơ Ngũ, Đại Ngưu, Tạo Oanh ở thôn Cao Gia thời gian quá dài, trên người thiếu một loại khí chất, ừm... một loại khí chất đặc biệt."
Bát Địa Thỏ mừng rỡ: "Ui, ý của tẩu tử là, khí chất mà bọn họ thiếu, trên người ta có?"
Hình Hồng Lang gật đầu: "Đúng vậy!"
Bát Địa Thỏ vui vẻ nói: "Ta đã hiểu, tẩu tử nói chính là loại khí chất hào hiệp hành tẩu giang hầ."
Hình Hồng Lang: "Người chưa trải sự đời, lại ngu xuẩn lại thích giả bộ, loại khí chất đặc biệt này, ta quả thật không tìm được từ thích hợp để nói, dù sao thì rất giống một tên tặc mới từ trong núi đi ra là được rồi."
Bát Địa Thỏ: "..."
Vài ngày sau, Dương Hạc tới!
Hắn không phải là từ phía bắc qua đây, mà là tới phủ Tây An trước, sau đó từ Tây An hướng đông, qua Vị Nam, Hoa Âm, Hoa Sơn, đến thẳng Đồng Quan, sau đó tại Đồng Quan lên thuyền, vượt qua Hoàng Hà, đến góc tây nam tỉnh Sơn Tây, ở chỗ này đi về hướng bắc mấy chục dặm.
Hắn không trực tiếp đi bến tàu Vĩnh Tế Cổ Độ, mà trước tiên tiến vào thành Bồ Châu.
Tam biên tổng đốc chính là quan to siêu cấp, còn to hơn cả tuần phủ một tỉnh, chỉ tùy tùng cũng hơn một nghìn người. Hắn vừa đến, đã doạ tri Dương Hạc vừa vào thành Bồ Châu liền cảm giác được không đúng chỗ nào.
Lão bách tính ở đây thoạt nhìn không hề thảm như các địa phương khác, nơi đây rõ ràng cũng gặp hạn hán mà, cũng không thấy thảm trạng người chết đói khắp nơi trên đất.
Dương Hạc: "Thu tri châu, ngươi quản lý Bồ Châu cũng không tệ lắm nhỉ."
Thu Thiên Phiên vội vàng hành lễ: "Xưa giờ Bồ Châu lấy công thương nghiệp là chủ, trong những năm hạn hán này, mặc dù chịu một số ảnh hưởng, nhưng vẫn tốt hơn một chút so với địa phương lấy nông nghiệp là chủ."
Dương Hạc gật đầu, chợt đổi giọng: "Trên đường bản quan tới đây, nghe nói Hình Hồng Lang đóng quân tại Vĩnh Tế và phó tướng Bồ Châu Vương Quốc Trung vừa mới đến đây, hình như có chút. . ."
Hắn vừa thốt ra lời này, trên mặt Thu Thiên Phiên liền lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Loại đại quan như Dương Hạc, con đường nhận được tin tức chính là những quan cấp thấp này, vừa thấy vẻ mặt của hắn, biết ngay là có chuyện, bèn nâng chung trà lên chờ nghe hắn nói.
Thu Thiên Phiên than thở: "Vĩnh Tế Hình Hồng Lang, đóng quân tại bến tàu Vĩnh Tế Cổ Độ, thật ra đã nhiều năm rồi. Năm Sùng Trinh thứ ba, khi lượng lớn tặc khấu đều nhập Thiểm, Hình Hồng Lang đã đi tới Vĩnh Tế Cổ Độ, tại nơi đó xây dựng một thủy trại..."
Sau khi Dương Hạc nghe xong,"ồ" một tiếng: "Tới một năm rồi sao? Vì sao không thông báo lên trên?"
Thu Thiên Phiên dở khóc dở cười nói: "Sao lại có chuyện hạ quan không thông báo? Việc này báo lên toàn không có kết quả. Tuần phủ đại nhân Sơn Tây và tổng binh Sơn Tây đều vội vàng truy kích Vương Gia Dận khắp nơi, đối với những lưu khấu còn lại đều là bỏ mặc không quản."
Dương Hạc: "Vậy, trong một năm cô ta ở đây..."
Thu Thiên Phiên than thở: "Hình Hồng Lang tới đây một năm, không chỉ không quấy rầy lương dân, trái lại đã giải quyết không ít khó khăn cho lão bách tính. Cô ta đánh bại quân Lão Trương Phi giết người cướp của ở chỗ này, còn không biết chuyển từ đâu tới rất nhiều lương thực, cứu tế không ít nạn dân, thuê mướn một số lão bách tính giúp cô ta xây dựng thủy trại, còn phát tiền công cho những lão bách tính này."
Dương Hạc: "!" Dương Hạc nhịn không được liền muốn thổ tào: "Đây rốt cuộc có phải lưu khấu hay không?"
Thu Thiên Phiên nói: "Thật ra cô ta cũng không tính là lưu khấu, chỉ có thể xem như một kẻ buôn muối lậu. Dương đại nhân, ngài có lẽ không hiểu nhiều lắm về Bồ Châu của ta. Từ xưa đến nay thành Bồ Châu là nơi buôn muối lậu tập trung, mặc dù có một số kẻ cùng hung cực ác, giết người phóng hỏa cái gì cũng làm, nhưng đa số buôn muối lậu trong nội tâm vẫn là một thương nhân."
Nói đến đây, Thu Thiên Phiên đưa ra tổng kết: "Hình Hồng Lang là lấy thái độ của một thương nhân mướn công nhân, xây dựng thủy trại, thoạt nhìn có chút giống như tự bảo vệ mình trong thiên hạ lưu khấu hoành hành mà thôi."
Dương Hạc nghe hắn nói như vậy, quả thật có chút hoài nghỉ tri châu này đã nhận tiền của Hình Hồng Lang, cho nên mới nói tốt giúp nàng.
Tuy nhiên... Hắn cũng chưa từng nghe nói Hình Hồng Lang làm chuyện xấu gì, cho nên lời nói của Thu tri châu nói không chừng cũng có thể tin được.
Dương Hạc chợt đổi giọng: "Vương Quốc Trung thì sao? Sau khi hắn tới..."