Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 53 - Chương 53: Nhị Lộ Khai Hoa

Chương 53: Nhị Lộ Khai Hoa Chương 53: Nhị Lộ Khai Hoa

Trời vừa sáng, người một nhà Bạch Diên đã chuẩn bị xuất phát.

Hơn mười gia đinh, hơn mười tá điền của Bạch gia, đều phải theo hắn cùng nhau trở về Bạch gia bảo.

Từ thôn Cao Gia đến Bạch gia bảo, lộ trình đủ hai canh giờ, cho nên trước khi xuất phát, mọi người đều phải ăn một bữa no.

Tam Thập Nhị cho họ mượn nồi bát thìa chậu, lại chuẩn bị một số gạo và rau cải trắng, thịt gà sợi, nấu mấy nồi cháo thịt gà cải trắng, mùi thơm ngào ngạt, mỗi người ăn hai bát đầy.

Các tá điền của Bạch gia bảo trước đây thật đúng là chưa từng ăn đồ ngon như thế, không ít người ăn mà rơi nước mắt, nghĩ thầm: ta bị tặc nhân truy sát hơn mười dặm, cơm ăn trong chạy nạn lại còn ngon hơn ăn ở nhà, cuộc đời sao mà trái ngang?

Nếu chúng ta cũng muốn cuộc sống như vậy, sau này phải làm sao?

Bạch Diên ở bên cạnh than một tiếng: "Năng lực của ta không đủ, không thể dẫn dắt các ngươi có được cuộc sống tốt thế này, tuy nhiên không sao, sau này có thiên tôn chiếu cố, Bạch gia bảo chúng ta cũng nhất định sẽ tốt hơn."

Trước khi đi, Bạch phu nhân và Bạch công tử leo lên xe ngựa, nhưng rất nhanh hai người lại thò cái đầu ra, giật mình thảng thốt: "Lão gia, trong xe toàn là bột mì, chúng ta không ở trong xe được..."

Bạch Diên hừ một tiếng: "Cố mà chịu!"

Bạch phu nhân và Bạch công tử cũng chỉ có thể chịu đựng, trong xe chất đầy nửa xe bột mì cầu, khi xe chạy, hơi lắc lư là bột mì đổ nghiêng ngả, bụi bay tứ tung, khiến trong xe toàn là bụi bặm.

Bạch phu nhân và Bạch công tử vài lần muốn nhảy xuống xe đi bộ, nhưng loại đại hộ nhân gia được nuông chiều từ bé như họ, đâu chịu được nỗi khổ đi bộ hơn mười dặm, đành phải cố chịu đựng trong xe, đợi đến Bạch gia bảo rồi, khi hai người chui ra xe đã biến thành hai bạch nhân.

Quả nhiên Bạch gia bảo đã bị tặc tử cướp bóc sạch trơn, tất cả tài sản của Bạch gia bị cướp sạch, nội thất, vải vóc, lương thực, tiền tài... đều không để lại, chỉ để lại một toà đại trạch vắng vẻ.

Tuy nhiên, điều này cũng không làm khó được Bạch Diên.

Hắn đuổi bọn gia đinh đi, chỉ dẫn theo con trai tới hậu viện, cạy mở một tảng đá to trên mặt đất, xuất hiện phía dưới là một thông đạo thật dài, dọc theo thông đạo đi xuống dưới cùng, ở đó có một tầng hầm ngầm, bên trong chất không ít vàng bạc trang sức.

Tiện tay xách lấy một túi vàng bạc rồi đi ra khỏi mật thất, lại lấy tảng đá che lại.

Hừ hừ!

Bạch gia ta sống lại rồi.

Bạch Diên đứng trước Bạch gia bảo, vung tay lên, hạ lệnh với các gia đinh tá điền: "Mỗi người lĩnh một lượng bạc, hai cân bột mì, sau đó đi gọi các hương thân chạy tứ tán trở về, chúng ta sẽ trùng kiến Bạch gia bảo. Phải nhớ kỹ, không được vi phạm pháp lệnh, bằng không, ngay cả thần tiên cũng sẽ không giúp được các ngươi."

Mọi người đồng thanh đáp: "Tuân lệnh!"

Bạch Diên thầm nghĩ: những lời thiên tôn dạy ta, lần này ta đã truyền đạt hết rồi, lễ nghi đầy đủ, môn Lễ trong quân tử lục nghệ này chắc phải thêm vào cho ta rồi chứ?

Bầu trời thôn Cao Gia đang rất sáng sủa.

Tam phu nhân ôm một đống chai lọ mà mừng như điên.

Trong những cái bình này toàn là thuốc.

Thiên tôn đại nhân tự tay giao những thứ quan trọng cho nàng, nàng rất cẩn thận mà nhận lấy, dùng bình tốt nhất trong nhà đựng vào, trên mỗi cái bình còn ký hiệu cả tên lên.

"Bị bỏng","kim sang","ngoài da","cảm lạnh","tràng vị" ...

Trong này thuốc Đông y Tây y đều có. Bản thân Lý Đạo Huyền không hiểu nhiều về phương diện này, chỉ lấy từ tủ đựng thuốc trong nhà, mỗi loại đưa cho nàng một ít.

Thuốc dạng mỡ thì rất thuận tiện, bẹo một tí cho nàng là được.

Nhưng có một số thuốc là dạng viên, tỷ như thuốc cảm, thuốc tiêu viêm, Lý Đạo Huyền chỉ có thể cắt thành từng cục nhỏ, giao cho Tam phu nhân tự mình nghiền thành bột.

Chuyện này làm khổ hết hai ngày, Tam phu nhân mới chứa đủ mười mấy cái bình.

Lý Đạo Huyền dặn đi dặn lại, muốn nàng chú ý liều lượng.

Thuốc thoa ngoài da còn đỡ, thoa nhiều cũng không có vấn đề quá lớn. Nhưng thuốc uống, uống nhiều là sẽ muốn mạng người.

Lý Đạo Huyền không thể nói cho nàng loại thuốc nào thì nên uống bao nhiêu gram, bởi vì cổ nhân cũng không có khái niệm "gram" này, muốn đổi thành đơn vị cân lượng chỉ cho nàng cũng rất khó đổi.

Y chỉ có thể vừa nhìn chỉ dẫn trong hộp thuốc, vừa căn dặn Tam phu nhân: "Loại thuốc cảm này thà ít chớ nhiều, mỗi lần dùng, tối đa chỉ có thể cho bệnh nhân tí xíu bằng nửa cái móng tay ngón út thôi, một ngày ba lần, uống sau khi ăn, không được uống khi bụng đói, bằng không sẽ đau bụng không chịu nổi..."

Tam phu nhân cung kính nhớ kỹ, còn bổ sung một câu: "Thiên tôn yên tâm, tiểu nữ tử không nỡ dùng nhiều, tuyệt đối sẽ không cho nhiều hơn."

"Loại thuốc thanh nhiệt giải độc này, phải sử dụng cực kỳ cực kỳ cẩn thận, liều lượng cũng chỉ nửa móng tay ngón út, một ngày hai lần, thà ít chớ nhiều..."

Tam phu nhân cũng cung kính nhớ kỹ.

Hơn mười trang giấy, trên mỗi trang giấy ghi lại phương pháp sử dụng thuốc tương ứng, sau đó dán lên trên bình.

Tam phu nhân ôm số bình này, tựa như ôm lấy toàn bộ thế giới, tròn hai ngày, nàng như bị điên, gặp người liền đem số bình thuốc này giấu ra sau, ngay cả Tam Thập Nhị muốn sờ một cái cũng bị nàng đem quyền pháp cọp cái đánh cho một trận mặt mũi bầm dập.

"Biết những cái này là gì không?" Tam phu nhân gào lên với Tam Thập Nhị: "Đây là tiên đan trên trời! Tiên đan! Thiên tôn tự tay giao cho ta, muốn ta dùng tính mệnh bảo quản. Ông lấy tay sờ lung tung vậy sao? Cái tay này của ông nhanh đem chặt đi."

Đương nhiên Tam Thập Nhị sẽ không đi chặt tay, đành phải nhận lỗi với phu nhân, chỉ thiếu chút nữa phải quỳ xuống dập đầu, mới rốt cuộc trấn an được cơn giận của phu nhân.

Hai phu thê tốt đẹp trở lại, Tam Thập Nhị đứng cách số bình đó rất xa, đè thấp giọng nói: "Phu nhân, bà cầm hơn mười bình tiên dược này, kế tiếp dự định thế nào?"

"Còn phải hỏi? Đương nhiên là về huyện thành rồi." Tam phu nhân nói: "Thiên tôn lệnh cho chúng ta cứu vớt thế nhân, ông ở cái thôn Cao Gia nho nhỏ này thì cứu vớt được mấy người? Tất cả mọi người ở đây đều đã có thiên tôn chiếu cố, không cần ta cứu vớt nữa rồi. Ta phải về huyện thành, ở đó mới có thể đem ân nghĩa của thiên tôn ban phát cho càng nhiều người hơn."

Tam Thập Nhị nhíu mày thật sâu: "Huyện thành... Bên đó tình huống hỗn loạn, hiện tại trở về sẽ rất không an toàn, vạn nhất có tên điên nào giết vào huyện thành, vậy nguy hiểm quá, thiên tôn cũng sẽ không ở huyện thành mà giúp bà, chẳng lẽ bà không chú ý tới sao? Lão nhân gia hắn thiên vị thôn Cao Gia, chỉ sẵn lòng hiển thánh ở đây thôi."

Lời này đã dọa được Tam phu nhân, thật ra nàng rất sợ chết, nhưng vài giây sau, ánh mắt của nàng lại trở nên kiên định, tự mình BUFF cho mình một liều tín ngưỡng cuồng nhiệt, tâm lý sợ chết đã nhạt đi.

"Hừ hừ!" Tam phu nhân nói: "Ta phụng thiên đạo cứu thế nhân, tuy không phải thánh nữ, cũng là thần sứ, tà ma ngoại đạo, si mị võng lượng thế gian gặp ta đều phải đi đường vòng mới phải, có gì mà phải sợ?"

Tam Thập Nhị câm nín.

Lời này thì còn đỡ thế nào?

Tuy Tam Thập Nhị tự nhận là đầu óc linh hoạt, giờ khắc này cũng đã mất đi năng lực ứng đối.

Hắn đành phải thở dài nói: "Mà thôi! Vài ngày nữa, ta xử lý việc trong thôn xong rồi, sẽ dẫn theo mấy hậu sinh trẻ tuổi trong thôn cùng nhau hộ tống bà về huyện thành, thu xếp cho bà xong ta lại về thôn Cao Gia xử lý tạp vụ cho thiên tôn."

Bình Luận (0)
Comment