Sáng sớm hôm sau.
Lý Đạo Huyền vừa mới thức dậy, liền thấy Tam Thập Nhị đang đứng trước cửa nhà Cao Nhất Nhất mà mắng chửi.
"Lý Đại, Cao Nhất Nhất, hai các ngươi là đồ phế vật chỉ ăn cơm không làm việc."
Tam Thập Nhị chống nạnh chỉ vào mũi hai người mà mắng: "Thiên tôn bảo các ngươi chế tạo áo giáp, nháy mắt thời gian đã qua hơn nửa tháng rồi, mấy ngày hôm trước tặc nhân đột kích, các ngươi chỉ lấy ra hai cái Lưỡng Đương giáp, thiên tôn cần các ngươi làm gì? Khi ăn cơm của thiên tôn thưởng, bản thân các ngươi không đỏ mặt sao?"
Lời này mắng rất đúng, hai thợ rèn có hơi xấu hổ, phía sau hai người còn có vài thợ rèn cũng đến từ mấy thôn Vương Gia, thôn Trịnh Gia, thôn Chủng Gia, cũng đều cảm thấy xấu hổ.
Hồi lâu mới thấy Cao Nhất Nhất đứng dậy, cúi đầu nói: "Việc này không phải lỗi của Lý Đại sư phụ, mệnh lệnh của thiên tôn cho hắn là chế tạo hỏa súng kiểu mới kỳ quái, mệnh lệnh cho ta là mới là chế tạo áo giáp, ta... lúc trước ta... không nghĩ tới tặc nhân thật sự sẽ đến, với lại còn đến một lần nhiều như vậy, cho nên... ta cũng chỉ rèn hai bộ Lưỡng Đương giáp, sau đó vẫn luôn từ từ học tập kỹ thuật tạo các loại áo giáp... Mảnh giáp thì đã tạo rất nhiều rồi, nhưng đều chưa kịp ghép lại thành giáp."
Đám thợ rèn mới tới cũng cùng nhận sai: "Chúng tôi cũng theo Lý Đại sư phụ học tạo áo giáp, cũng chế tạo một đống mảnh sắt rồi, nhưng chưa ráp lại."
Tam Thập Nhị mắng: "Đừng có mà gạt ta, mảnh giáp rất nhiều có phải không? Lấy ra cho ta xem."
Cao Nhất Nhất đi vào trong nhà, chẳng mấy chốc bưng ra một khay lớn, bên trong quả thật có rất nhiều mảnh giáp, hình dạng khác nhau, có thể nhìn ra có cái ráp trên vai, có cái ráp trên cánh tay, có cái thì ráp trước ngực...
Tam Thập Nhị: "Nếu đã nhiều vậy rồi, sao không ghép lại?"
Cao Nhất Nhất gãi gãi đầu, nở nụ cười xấu hổ, không biết giải thích thế nào.
Lý Đại tiếp tục câu chuyện: "Tam sư gia, việc này xác thực là chúng tôi sai, thứ nhất, chúng tôi cũng không nghĩ tới tặc nhân sẽ tới thật, hơn nữa nhiều như vậy, cho rằng thôn Cao Gia nhất thời nửa khắc sẽ không dùng tới áo giáp, nên có sơ suất. Thứ hai, chúng tôi cũng thiếu vật liệu để ráp lại những mảnh giáp này."
Thôn trưởng từ bên cạnh đi bộ qua: "Thiên tôn cho các ngươi nhiều sắt như vậy, các ngươi còn thiếu vật liệu? Là sắt không đủ sao?"
Lý Đại lắc đầu: "Sắt đủ rồi, nhưng áo giáp cũng không phải toàn bộ dùng sắt chế thành. Ngài nghĩ xem, nếu hoàn toàn dùng sắt ghép lại, nó sẽ nặng thế nào, cũng không cần mặc vào ra trận đánh giặc nữa, áo giáp có thể đè chết chúng ta rồi."
Thôn trưởng nhịn không được hỏi: "Vậy dùng cái gì?"
Lý Đại nói: "Bông."
Nghe những lời hắn nói, Lý Đạo Huyền ở bên ngoài hộp đã rõ ràng: "Bông", hoặc nói là "vải bông" sẽ chuẩn xác hơn.
Nhớ mang máng đã nhìn thấy trong một tư liệu nào đó, áo giáp Minh triều khai quật ra hiện tại, không một bộ nào là thuần làm bằng sắt, ít hoặc nhiều đều dùng vải bông, mảnh áo giáp đều dựa vào vải bông để nối liền với nhau.
Có một vài áo giáp thậm chí dùng vải bông còn nhiều hơn cả mảnh sắt, bởi vậy nên gọi là miên giáp. Miên ở đây nghĩa là bông.
Miên giáp so với áo giáp truyền thống thì có ưu thế hơn rất nhiều.
Đầu tiên chính là nhẹ, không đến mức chưa đánh trận đã đè chết binh sĩ rồi, thứ hai là chi phí rẻ hơn, bảo dưỡng dễ dàng, không dễ mục nát, giữ ấm hơn, đặc biệt thích hợp với mùa đông phương bắc khí hậu lạnh giá, không giống áo giáp nặng nề truyền thống cần phải lượng thân mà làm, còn có lực phòng hộ rất mạnh đối với hỏa khí giai đoạn đầu.
Đây là ưu thế mà áo giáp truyền thống, như Trát giáp, Tỏa Tử giáp, Ngư Lân giáp còn thiếu.
Nghe Lý Đại nói như thế, vẻ mặt Tam Thập Nhị cũng giãn ra, không còn tức giận như vậy nữa: "Nếu ngươi thiếu vải bông, sao không nói sớm, ta sẽ an bài người mang bột mì đến huyện thành đổi lấy một số bông về cho ngươi là được."
Lý Đại và Cao Nhất Nhất xấu hổ gãi đầu: "Thật sự không nghĩ tới tặc tử tới nhanh như vậy, nhiều như vậy, nên không vội nói ngay."
"Này nha!" Tam Thập Nhị lắc đầu: "[Ngu xuẩn mất khôn]."
Nghe họ nói đến đây, Lý Đạo Huyền lại cảm thấy vui vẻ: ta cũng có một cái áo bông cũ, vốn không mặc nữa, hay là móc bông bên trong ra rồi đưa cho họ?
Cơ mà, sau khi sợi bông to lên 200 lần, còn có thể dùng để dệt được không?
Nghĩ kỹ lại thì việc này có cổ quái!
Nhớ lại các loại đồ vật mình bỏ vào trong hộp, mơ hồ y cảm giác được, quy tắc của cái hộp này cũng không đơn giản như vậy.
Hình như các vật phẩm "vi mô" mà mắt thường nhìn không thấy, bỏ vào hộp cũng sẽ không biến to hơn.
Đưa một ví dụ, lá cây cải trắng y bỏ vào trong hộp, nếu như sợi trong lá rau cũng biến to 200 lần, vậy các người tí hon vốn không thể ăn được.
Còn có mấy thứ cùng loại như "phần tử","nguyên tử" bên trong trứng gà, hạt gạo, nếu như cũng biến to 200 lần, vậy sẽ gặp rắc rối rồi, còn có vi khuẩn trong nước, nếu như cũng biến to 200 lần, vậy nước trong hồ có thể uống sao?
Nếu nghĩ như vậy, y lại mơ hồ cảm giác được, những thí vi mô cùng loại như vi khuẩn, phần tử, sợi, sau khi bỏ vào hộp cũng sẽ không biến to 200 lần.
Nghĩ nhiều vô ích, không bằng thử một lần, loại chuyện này thử một lần sẽ biết ngay thôi.
Lý Đạo Huyền mở tủ quần áo, lục tìm cái áo bông cũ mình đã bỏ từ lâu, tiếp đó thò tay vào vị trí bị lủng trên góc áo, lôi ra một nắm vải bông từ bên trong.
Sau đó lại nhẹ nhàng đặt nó ở trước mặt đám người Cao Nhất Nhất.
Lúc này Tam Thập Nhị đang suy nghĩ đi đâu mua cây bông, đột nhiên một cục bông từ trên trời rơi xuống, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Cao Nhất Nhất.
Mọi người nhìn thấy: một cục bông khổng lồ, to như căn nhà vậy.
Đây đương nhiên là thiên tôn ban ân rồi.
Mọi người vội vàng quỳ xuống, hướng trời dập đầu.
Tam Thập Nhị khấu đầu xong mới đứng dậy, đưa tay sờ vào đống vải bông to bằng nửa căn nhà, giựt xuống một nắm cầm trong tay chà xát, vẻ mặt hắn hưng phấn: "Tiên bông trên trời tốt thật, vừa trắng lại vừa mịn vừa dài."
Nói vậy không phải vô ích sao? Lý Đạo Huyền cười thầm: của ta chính là bông Trường Nhung Tân Cương hạng một, giống bông Trường Nhung này từ năm 1955 mới đưa vào Trung Á từ Liên bang Xô Viết, tại Minh triều khẳng định là không có rồi, đương nhiên ngươi sẽ thấy nó hiếm lạ.
Y đã nhìn ra, sợi bông cũng không biến to, vẫn giữ được đặc tính mịn màng. Điều này nói rõ, những thứ vi mô bỏ vào hộp cũng sẽ không biến to 200 lần.
Dưới tiền đề sợi bông không biến to, cả cục bông lại biến to 200 lần, vậy nói rõ, số lượng sợi bông đã gia tăng 200 lần.
Nhìn từ điểm này, vật phẩm vi mô bỏ vào trong hộp, tỷ như phần tử, nguyên tử, sợi, tế bào, nó cũng không phải thể tích lớn hơn, mà là tỉ lệ số lượng nhiều hơn, mới khiến cho chỉnh thể vật phẩm lớn hơn.
Vừa nghĩ vậy, lúc trước những việc nghĩ không ra, hiện tại liền sáng tỏ thông suốt rồi.
Tam Thập Nhị cầm lấy một nắm bông Trường Nhung, phấn khởi nói: "Thôn trưởng, ông nhanh đi gọi các nữ nhân trong thôn tới hết đây đi, phàm người biết dệt vải đều có việc để làm rồi."
Thôn trưởng thấy nhiều bông như vậy sớm đã vui vô cùng: "Người cả thôn ta, hình như đều có thể thay bộ quần áo mới rồi."