Tất cả phụ nữ thôn Cao Gia đều trở nên kích động.
Từ khi thiên tôn giáng xuống, phù hộ thôn Cao Gia, các nam nhân trong thôn đã ôm hết mọi việc, hôm nay giúp thợ rèn làm việc, ngày mai xây cửa thành, ngày kia lại xây đạo quán...
Nhưng các nữ nhân thì lại xấu hổ, không có việc gì mà làm.
Hiện tại đột nhiên có một đống bông khổng lồ, các nữ nhân kích động có thể nghĩ.
"Cuối cùng thì khung cửi trong nhà có thể đem ra sử dụng rồi."
"Mẹ Tam Oa, ngươi là một thợ may giỏi, giờ thì ngươi có đất dụng võ rồi."
"Đúng đúng, nếu như ta có thể giúp được Thiên Tôn, có lẽ ta cũng có thể nhận được ban ân."
Các nữ nhân trò truyện hết sức rôm rả, vây quanh đống bông to như căn nhà, khiến cho Lý Đạo Huyền dù vểnh tai lên cũng rất khó nghe được rõ ràng họ đang nói cái gì.
Tam Thập Nhị nổi khùng: "Tất cả im ngay."
Các nữ nhân liền an tĩnh lại.
An tĩnh hai giây, sau đó lại bắt đầu bô lô ba la không ngừng.
Tam Thập Nhị câm nín.
Lý Đạo Huyền: "Phù, ha ha ha ha."
Tam Thập Nhị hít sâu một hơi, rống to hơn: "Ai nói nữa, sẽ không được chia bông."
Xoát! Trong nháy mắt an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Lý Đạo Huyền cười thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.
Quả nhiên, chỉ có dùng lợi ích mới có thể khống chế được người khác, uy nghiêm gì đó đều là giả. Tựa như ông chủ một công ty, muốn khống chế công nhân, biện pháp duy nhất chính là phát tiền hoặc là trừ tiền, chiêu thức khác không có tác dụng.
Tam Thập Nhị: "Thiên tôn muốn các ngươi đem số bông này làm thành vải bông, sau đó phối hợp với các thợ rèn chế giáp. Ta không cần phải nói nhiều, nói chung, ai làm được nhiều, vải bông làm được tốt, có thể mau chóng giúp các thợ rèn làm ra giáp, nhà đó sẽ được phát bông nhiều hơn, để nàng ta có thể làm hai bộ y phục cho người trong nhà."
Những lời này có hiệu quả, các nữ nhân mừng rỡ, liền xoa tay.
Tam Thập Nhị bảo họ xếp thành hàng, mỗi người ôm một đống bông trở về, mau chóng làm thành vải bông nộp lên, mỗi người tới lĩnh bông hắn đều phải làm bộ mặt cau có, hung dữ mà uy hiếp một câu: "Đừng quên thiên tôn đang nhìn các ngươi, nếu ai lén nuốt bông của thiên tôn, rõ ràng đã làm hai thước vải bông, nhưng chỉ giao lên một thước, nhất định [trời tru đất diệt]."
Hắn rất rõ ràng tính cách một số ít phụ nhân nông thôn, hay khôn vặt, nếu như không doạ họ, nhất định sẽ bị bọn người đó trộm đi không ít.
Có vài nữ nhân thật sự có dự định lén giấu bông đi, bị vẻ mặt hầm hầm của Tam Thập Nhị doạ một cái, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, cũng đâm lo, thầm nghĩ: ngẩng đầu ba thước có thần linh, làm việc cho thiên tôn cũng không phải làm việc cho lão gia bình thường, ta vẫn nên thành thật tốt hơn.
Mỗi nữ nhân lĩnh bông rồi lui lại, người kế tiếp liền đứng ra phía trước, Tam Thập Nhị đang định phát một đống bông cho nàng, lại đột nhiên cảm giác không đúng chỗ nào, tập trung nhìn vào, người đứng ở trước mặt lại là Cao Nhất Diệp.
Tam Thập Nhị: "!"
Cao Nhất Diệp mặt đỏ gay: "Ta... cũng biết dệt vải."
Tam Thập Nhị: "Phù! Nhất Diệp cô nương, cô tới góp vui làm gì? Cô là thần sứ của thiên tôn, lại chạy tới dệt vải gì chứ? Quả thật là [bôi nhọ danh tiếng]."
Cao Nhất Diệp: "Dệt vải cũng là phân ưu cho thiên tôn, ta cũng muốn làm chút chuyện cho thiên tôn, khi ta dệt vải sẽ tận lực duy trì động tác đoan trang một chút, sẽ không làm mất uy danh của thiên tôn."
Tam Thập Nhị lấy tay ôm trán, choáng váng, choáng váng...
Lý Đạo Huyền nhìn đến đây, đã cười như ma làm.
Tam Thập Nhị thở dài: "Bạt kiếm tứ cố tâm mang nhiên." Nghĩa là: "rút gươm nhìn quanh bốn phía, lòng hoang mang".
Cao Nhất Diệp ngạc nhiên: "Tam sư gia, ông đột nhiên đọc một câu thơ là có ý gì?"
Tam Thập Nhị: "Không có việc gì, ta chỉ cảm thán đại vậy thôi."
Lý Đạo Huyền thì có thể rõ ràng hắn đang cảm thán cái gì, thôn Cao Gia to như vậy, trước đây là một mình Lý Đạo Huyền lo lắng, phiền lòng. Hiện tại biến thành Tam Thập Nhị thay y lo lắng, không những người khác có thể giúp y phân ưu, ngay cả Cao Nhất Diệp thân là thánh nữ cũng muốn tham gia, vậy đương nhiên là bạt kiếm tứ cố tâm mang nhiên rồi.
Thôn Cao Gia thiếu nhất vẫn là nhân tài!
Nhưng mà nhân tài đâu dễ dàng có được như vậy? trong [Thuỷ Hử truyện], cả cái Lương Sơn bạc lớn như thế, người biết đọc biết chữ một bàn tay có thể đếm được, Ngô Dụng chỉ là một thư sinh rách cũng có thể làm quân sư, có thể tưởng tượng những năm đó nhân tài thưa thớt thế nào.
Lý Đạo Huyền nghĩ thầm: nhân tài, thứ này vẫn là phải tự mình bồi dưỡng thêm thôi.
Đúng lúc này, Tam phu nhân dẫn theo nữ nhi và nha hoàn đi tới, hai ngày gần đây nàng vẫn luôn thu dọn đồ đạc, dự định trở về huyện thành để "truyền bá Đạo Huyền Thiên Tôn giáo", việc cần chuẩn bị còn rất nhiều.
Nàng bước nhanh tới bên cạnh Tam Thập Nhị, đè thấp giọng nói: "Ma quỷ, hai ngày nữa ta phải về huyện thành rồi, nhưng nữ nhi của chúng ta không thể đi theo về huyện thành được, ở đó không an toàn như thôn Cao Gia."
Tam Thập Nhị gật đầu: "Đương nhiên rồi."
Tam phu nhân thấp giọng nói: "Ông thì lo làm việc, ta lại không ở huyện thành, việc đọc sách biết chữ, nữ công gia chánh của nữ nhi, ai tới dạy nó?"
Vấn đề này khiến Tam Thập Nhị sửng sốt.
Đúng rồi!
Sau khi phu nhân đi rồi, chuyện giáo dục nữ nhi làm sao đây? Nữ công gia chánh cũng không sao, đọc sách biết chữ là tuyệt đối không thể bỏ. Bằng không tương lai nữ nhi lớn lên cũng sẽ thành mù chữ, việc này như thế nào cho phải?
Tam Thập Nhị ôm đầu ngồi xổm xuống, khổ não vạn phần.
Lý Đạo Huyền bị hai người họ đề tỉnh, nhưng y cũng đã có ý nghĩ của mình rồi, liền lên tiếng: "Nhất Diệp, ngươi thay ta nói với Tam sư gia hai câu."
Cao Nhất Diệp nghe được thanh âm trên trời, vội vàng ngẩng đầu, đã thấy khuôn mặt thiên tôn mơ hồ xuất hiện trong tầng mây, vội vàng hành lễ rồi chạy đến trước mặt Tam Thập Nhị và Tam phu nhân, bắt đầu đảm nhiệm cái ống loa.
Lý Đạo Huyền: "Tam sư gia, hai ngày nữa, khi phu nhân ngươi về huyện thành, ngươi sẽ hộ tống bà ấy trở về, cũng sẽ cùng một chuyến về huyện thành, đúng không?"
Tam Thập Nhị vội vàng đáp lại: "Xác thực tại hạ đã có ý định về đó một chuyến, nhưng chỉ ở lại thời gian ngắn thôi, nhiều lắm một hai ngày, sẽ lập tức về thôn Cao Gia, xử lý sự vụ cho ngài."
Lý Đạo Huyền: "Ta muốn hỏi ngươi, dùng tiền mời một tiên sinh dạy học tới thôn Cao Gia, có khả năng làm được không?"
Tam Thập Nhị cứng đờ, sửng sốt nửa ngày mới cúi đầu, xấu hổ nói: "Khởi bẩm thiên tôn, tiên sinh dạy học đều cực kỳ ngạo khí, muốn mời họ tới nơi hẻo lánh cách huyện thành hơn ba mươi dặm để dạy học, có phần khó khăn."
"Ngạo khí?" Lý Đạo Huyền: "Rốt cuộc ngạo khí cỡ nào? Ngươi dùng thêm tiền thử xem."
Tam Thập Nhị thở dài: "Người đọc sách là cái loại... ngài cũng biết đấy... không vì năm đấu gạo mà khom lưng... dù trả rất nhiều tiền, chưa hẳn họ sẽ đồng ý."
"Năm đấu gạo đương nhiên không được." Lý Đạo Huyền: "Ngươi cứ cho hắn nhìn cái này, xem hắn có khom lưng hay không."
Nói rồi từ trong ngăn kéo Lý Đạo Huyền lấy ra một sợi dây chuyền bạc ròng 999, dành cho nam, trông rất thô.
Lúc trước cái thời y vẫn còn là một đứa trẻ trâu, luôn đi ngược trào lưu xã hội, đã làm một bộ áo da trông rất đần độn, còn nhuộm tóc, sau đó chơi thêm sợi dây chuyền bạc to tướng này, biến mình trở thành Người Trong Giang Hồ.
Sau khi tốt nghiệp, sợi dây chuyền bạc này không chỉ không có tác dụng, trái lại nó đã trở thành một hồi ức xấu.
Lý Đạo Huyền cậy xuống một cái vòng nhỏ trên sợi dây chuyền, đường kính khoảng chừng 1 xăng-ti-mét, rồi đem nó đặt xuống trước mặt Tam Thập Nhị.
Tam Thập Nhị cảm thấy trước mắt sáng ngời, một cái vòng bạc to tướng, đường kính của nó còn cao hơn một thân người xuất hiện ở trước mặt hắn, là loại bạc tốt nhất, lập loè ánh sáng, cái loại ánh sáng có thể làm mù mắt chó.
Tam Thập Nhị, Tam phu nhân, Cao Nhất Diệp, kể cả những người xung quanh có thể thấy được vòng bạc, tất cả đều miệng chữ O mắt chữ A, có thể nhét vào cả một quả sổ, thật lâu chưa khép lại được.
Mặc dù họ đã từng nhiều lần thấy qua thiên tôn lấy ra đồ ăn rất lớn, nhưng khi thấy một khối bạc to như vậy, vẫn bị chấn động một lần nữa, đây chính là bạc a, không phải một hạt gạo hay một miếng thịt heo, mà là bạc.
Lý Đạo Huyền: "Ngươi nói xem, hắn có khom lưng hay không?"
Tam Thập Nhị lắp bắp: "Hắn sẽ cầm gậy tự đánh gãy lưng mình."