Đường kính của vòng bạc còn cao hơn thân người một cái đầu, đám người Tam Thập Nhị hiển nhiên không thể sử dụng được.
Lý Đạo Huyền bỏ vào cốt chỉ để khoe khoang, xong rồi vẫn phải đem nó xử lý thành kích thước bình thường để họ có thể thao tác. Y lấy vòng bạc ra, tìm một cái kìm trong hộp đồ nghề trong nhà, răng rắc, cắt ra một viên rất nhỏ rất nhỏ, tiếp đó lại bỏ vào trong hộp.
Thứ xuất hiện ở trước mặt Tam Thập Nhị là một cục bạc to như nắm tay, rất nặng nề.
Hai tay Tam Thập Nhị cầm lấy cục bạc to tướng đó, vẻ mặt hắn tiếc hận: "Tiên hoàn tốt như vậy, lại cắt thành một viên nhỏ xíu, rất đáng tiếc a."
Lý Đạo Huyền cười mắng: "Nếu không cắt, ngươi mang đi được sao?"
"Ặc... cái này... vẫn cảm thấy nó đáng tiếc."
Lý Đạo Huyền: "Sau khi ngươi đưa phu nhân về huyện thành, không cần vội vã trở về, đem theo bạc đi tìm một tiên sinh dạy học về đây, nếu như hắn không chịu tới, ngươi cầm bạc đập hắn, nếu như hắn vẫn không chịu tới, ngươi đập hắn hai cục?"
Nói xong, y lại thả vào hộp một cục bạc: "Nếu như hắn vẫn không chịu tới..."
Giờ thì Tam Thập Nhị đã hiểu: "Ta sẽ đập hắn thêm hai cục!"
"Không sai, nếu đập cục thứ hai rồi mà còn chưa được, thì thôi không đập nữa." Lý Đạo Huyền: "Cứ cầm bạc bỏ đi, khiến hắn ảo não vì đã bỏ lỡ cơ hội phát tài, sẽ đuổi theo ngươi nhận sai, hạ thấp mình cầu ngươi thuê hắn làm."
Tam Thập Nhị cạn lời.
Thỉnh thoảng thiên tôn cũng biết trêu trọc thế nhân đấy chứ!
Tam Thập Nhị hướng khoảng không vái một cái: "Đa tạ thiên tôn, vì nữ nhi của ta có thể đọc sách mà cắt đi tiên hoàn, đại ân đại đức, tiểu nhân suốt đời khó quên."
Lý Đạo Huyền lo lắng: "Không chỉ vì nữ nhi của ngươi, ta muốn tiên sinh dạy học kia tới thôn Cao Gia là để dạy mọi người đọc sách biết chữ, không quản là nam nhân hay nữ nhân, bất kể người già hay trẻ em, chỉ cần bản thân muốn học, đều sẽ dạy hết."
Tam Thập Nhị sửng sốt trong nháy mắt, sau đó lập tức liền rõ ràng. Hắn vái đến tận đất: "Nhất định tiểu nhân không nhục mệnh."
"Reng reng reng!" Điện thoại của Lý Đạo Huyền đột nhiên vang lên.
Y thu hồi lực chú ý ra khỏi hộp, tiếp nhận cuộc gọi, liền nghe được giọng nói vội vã của Thái Tâm Tử: "Đạo Huyền, sao hiện tại QQ của cậu không trả lời, WECHAT không trả lời, ngày nào cũng không thấy mặt, muốn liên hệ cậu phải gọi điện thoại sao? Tôi ghét nhất là gọi điện thoại."
Lý Đạo Huyền: "Ôi chao, gần đây mê trò SimCity 1627 quá, nên không có thời gian lên QQ và WECHAT, sao hả? vội vã như thế là có chuyện gì?"
"SimCity 1627? Trò quái gì thế? Tôi chỉ nghe nói qua SimCity 2000 thôi, chưa từng nghe nói còn có 1627 nha."
"Bản MOD ít được chú ý."
"À à, được thôi, cái này không quan trọng, nói chính sự." Thái Tâm Tử nói: "Chỗ tôi có một khách hàng kỳ lạ, đặt một đơn hàng làm khổ tôi, tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cậu là giúp được thôi."
Lý Đạo Huyền: "Nói nghe thử xem."
Thái Tâm Tử nói: "Khách hàng đó tìm tôi đặt hàng một người máy, cái loại chế tác rất phức tạp, rất tinh tế, rất ngông, mỗi một mảnh giáp trên đó phải có thể tháo ra, có thể ráp lại."
Lý Đạo Huyền: "Ờ, việc đó thì có quan hệ gì với tôi?"
Thái Tâm Tử: "Hắn ta đưa ra một yêu cầu rất biến thái, muốn nắp khoang điều khiển người máy có thể mở ra, sau đó trong khoang phải có một người điều khiển, người điều khiển này phải làm theo tạo hình của hắn, ngũ quan phải làm giống như đúc của hắn, tỉ mỉ đến từng sợi lông mi mắt mũi đều phải nhìn thấy rõ ràng."
Giờ thì Lý Đạo Huyền đã hiểu: "Cậu muốn tôi làm cái người tí hon này?"
Thái Tâm Tử: "Đúng vậy, người tí hon 1 xăng-ti-mét, mẹ nó, muốn tôi làm giống như khuôn mặt của hắn, tôi lấy đâu ra thực lực này? Có điều, nếu tôi nói một tiếng làm không được, ngay cả cái đơn người máy hắn cũng không cho tôi nữa luôn."
Lý Đạo Huyền nở nụ cười: "Được thôi được thôi, đơn này tôi gánh được, lần này phải dùng chất liệu gì?"
Thái Tâm Tử: "Đương nhiên chất liệu bằng nhựa rồi, bộ phận thân thể của người điều khiển tôi đã làm xong, chỉ để lại khuôn mặt, cậu giúp tôi làm khuôn mặt của nó. Chúng ta là bạn cũ nhiều năm, cũng không phải nhiều lời, tổng giá trị của người máy là hai vạn, người đó đặc biệt chịu tri 2000 đồng cho cái người điều khiển tí hon này, chính là vì đưa mặt mình gắn vào, cho nên nếu cậu giúp tôi đơn hàng này, tiền tôi kiếm được từ người máy, số tiền 2000 đồng của người điều khiển cho cậu hết."
"2000 đồng a." Phản ứng đầu tiên của Lý Đạo Huyền là quá hời đi, nhưng suy nghĩ kĩ càng, dù sao tượng thánh trong hạt châu cũng quá đắt, lượng tiêu thụ là rất có hạn, làm không được mấy đơn hàng là hết rồi, mà hai thợ điêu khắc kia cũng sẽ hết việc mà làm, mình chỉ đơn thuần nuôi họ, chỉ sợ sẽ nuôi thành phế vật.
Biện pháp chân chính giúp họ là để họ có được phiếu cơm lâu dài và ổn định, thậm chí sau này sẽ còn nhiều thợ điêu khắc hơn đi tới thôn Cao Gia, có được việc làm, điều này đối với họ mà nói chính là tốt nhất."
Có một vài xí nghiệp quốc doanh lâu đời, có đôi khi nhận được đơn hàng không thể kiếm tiền nhưng vẫn sẵn lòng làm, vì sao? Chính là vì công nhân có thể có việc làm.
Thái Tâm Tử: "Tôi biết 2000 đồng không nhiều, coi như giúp huynh đệ một việc."
Lý Đạo Huyền cười: "Lần trước không phải cậu nói tôi là trọng nghĩa khinh tài sao? Kiếm ít cũng không phải là không kiếm được, sao có thể không giúp cậu được, tôi nhận đơn hàng này."
Thái Tâm Tử mừng rỡ: "Anh em tốt."
Lý Đạo Huyền: "Khách hàng của cậu có ý nghĩ thật thú vị, đem mặt mình khắc lên người một món đồ chơi. Tôi cảm thấy thị trường này còn có thể khai thác, nếu cậu quảng cáo thêm ở trong cửa hàng, làm khuôn mặt tí hon theo yêu cầu, nói không chừng sẽ có không ít người cảm thấy hứng thú, giá cả thấp chút cũng không sao, ít lãi tiêu thụ mạnh mà. Còn có các vị trí nhỏ trên các loại mô hình, ai muốn đặt chúng ta đều nhận hết."
Thái Tâm Tử suy nghĩ kỹ càng: Đúng thật! Làm bộ vị nhỏ của mô hình theo yêu cầu, nói không chừng cũng có thị trường nhất định, có thể làm thử xem. Dù sao thì cũng không cần mình xuất lực gì, nhận được đơn đặt hàng cứ ném cho Lý Đạo Huyền, mình trung gian ở giữa chia một thành là xong việc.
"Cứ quyết định như vậy đi."
Cúp điện thoại, chẳng mấy chốc, Thái Tâm Tử đã lái xe chạy qua, đưa cho Lý Đạo Huyền một người nhựa tí hon.
Người tí hon này đang ở tư thế ngồi, còn mặc trên người một bộ quân phục thoạt nhìn rất có cảm giác khoa học, các chi tiết trên quân phục làm trông rất bầy nhầy, dù sao cũng quá nhỏ, lấy tay nghề của Thái Tâm Tử không thể đem nó làm tỉ mỉ được.
Khuôn mặt của người tí hon là một mảnh phẳng phiu, không có ngũ quan nào.
"Khuôn mặt này giao cho cậu vậy, này, đây là ảnh chụp khuôn mặt của khách hàng, chính diện, hai bên mặt đều có."
"Được, cậu yên tâm đi."
Đưa Thái Tâm Tử đi rồi, Lý Đạo Huyền liền mở máy in màu lên, đem khuôn mặt của khách hàng in vào một góc của tờ giấy photo, sau đó lấy kéo cắt nó xuống, lại mở nắp hộp tạo cảnh lên, cất giọng gọi: "Nhất Diệp, đi gọi hai thợ điêu khắc tới đây."
Rất nhanh, Cao Nhất Diệp mang theo hai thợ điêu khắc, chuẩn bị cung kính nghe thiên tôn hạ lệnh.
Lý Đạo Huyền nhẹ nhàng đặt người nhựa tí hon đang ngồi tới trước mặt hai thợ điêu khắc, lại đưa thêm ảnh chụp: "Nhìn rõ chưa? Đem khuôn mặt này, dựa theo hình dạng trên bức hình, điêu khắc nó ra."
Đương nhiên hai thợ điêu khắc vừa nhìn đã biết mình nên làm cái gì, chỉ là...
Một thợ điêu khắc không kiềm chế được đặt câu hỏi: "Thiên tôn, đây rốt cuộc là chất liệu kỳ quái gì? Không phải kim loại, không phải gỗ, không phải đá... Người tí hon rốt cuộc cần công cụ gì mới có thể khắc được?"
"Dùng công cụ điêu khắc ngọc thạch là có thể đục được." Lý Đạo Huyền: "Khi điêu khắc phải cẩn thận, đừng lỡ tay làm hư nó, đây cũng không phải phôi bùn, làm hư là có thể thay thế được, một khi làm hư là không thể sửa chữa."
Hai thợ điêu khắc sửng sốt: Hiểu rồi! Đây là vật liệu quý hiếm chỉ trên trời mới có, nếu như làm hư, chặt đầu của mình cũng không đền nổi, vậy phải làm hết sức cẩn thận tỉ mỉ rồi.