Hai thợ điêu khắc hiện tại có chút sợ hãi.
Sư phụ già đụng phải vấn đề mới!
Vật liệu của tiên giới cảm giác thật sự rất kỳ quái, sờ lên thì cứng cáp, nhưng cái đục vừa đóng vào, có thể thoải mái móc ra một cái lỗ, rất sợ mình một khi không cẩn thận làm hư nó.
Kinh sợ! Kinh sợ!
Hai người họ nhìn "bức hoạ" to lớn, người cần điêu khắc này trông rất xấu, mắt tam giác, mũi tẹt, nhìn trái nhìn phải cũng không giống người tốt, cũng không biết vì sao thiên tôn muốn điêu khắc một nhân vật như thế.
"Ngươi biết đây là thần nào trên trời không?"
"Nhìn không ra, chưa thấy qua thần nào mặc y phục như vậy cả."
"Nếu không phải thần, vậy nhất định là yêu rồi."
"Ờ, ngươi nói vậy đã nhắc nhở ta, đây có khả năng là yêu quái, thiên tôn tạo pho tượng của hắn, lại dán vào phía sau pho tượng một lá bùa, sau đó phóng hỏa đốt nó, pho tượng này bị cháy, đồng thời bản thể yêu quái kia cũng sẽ kêu thảm một tiếng, hóa thành tro tàn, thần hồn câu diệt."
"Đúng đúng đúng, tiên sinh kể chuyện đã từng kể qua pháp thuật này rồi, khi đó ta nghe cũng thấy rất hay."
"Vậy chúng ta phải mau chóng giúp thiên tôn điêu khắc nó ra, có thể giết yêu quái này càng nhanh hơn, nói không chừng thế gian sẽ bớt mấy người tốt bị hại chết."
"Đúng rồi, nhanh làm thôi."
Hai thợ điêu khắc nhìn tấm hình một cái, quay đầu nhẹ nhàng làm một đao lên khuôn mặt người tí hon, lại quay đầu nhìn một cái, lại một đao...
Hai người đã quyết định chủ ý muốn hiệp trợ thiên tôn "trừ ma vệ đạo", khi làm việc căn bản như không muốn sống, từ sáng sớm điêu khắc đến tối, đốt đèn dầu hạt cải, tiếp tục làm việc dưới đèn, chỉ sợ điêu khắc không giống, khi thiên tôn thi pháp thiêu chết yêu nhân sẽ thiêu nhầm thành người khác, cho nên nhìn rất kỹ càng "bức hoạ yêu nhân" kia, phải điêu khắc cho giống yêu nhân như đúc.
Ngay cả một nếp nhăn rất nhỏ trên khóe mắt, cũng phải điêu khắc cho hắn giống như đúc.
Hoàng hôn ngày hôm sau...
Lý Đạo Huyền đang ngồi trước máy vi tính gặm đùi gà rán, trong hộp vang lên tiếng chuông du dương "coong, coong, coong".
Thanh âm này vang lên, chính là các người tí hon đang triệu hoán y.
Lý Đạo Huyền đến gần nhìn vào, Cao Nhất Diệp dẫn theo hai thợ điêu khắc đang quỳ gối ở phía trước quả chuông và quay về bầu trời quỳ bái.
Thấy khuôn mặt của thiên tôn xuất hiện ở trong tầng mây, Cao Nhất Diệp lập tức báo cáo: "Khởi bẩm thiên tôn, hai thợ điêu khắc đã may mắn không làm nhục mệnh, đã hoàn thành công việc ngài giao cho họ rồi ạ."
Lý Đạo Huyền: "Ồ, nhanh như vậy sao?"
Nhìn hai thợ điêu khắc vành mắt thâm quầng, vẻ mặt hốc hác, nhưng tinh thần lại có vẻ vô cùng hưng phấn, hai người lớn tiếng nói: "Nếu có thể giúp thiên tôn trừ ma vệ đạo, tiểu nhân cho dù chết không tiếc."
Trừ ma vệ đạo?
Trên đầu Lý Đạo Huyền bay lên mấy dấu chấm hỏi rất lớn, song y cũng lười hỏi, mạch suy nghĩ của những người tí hon này không phải một thời đại với mình, không cần thiết phải làm rõ ràng trong đầu họ đang suy nghĩ cái gì.
Nếu họ cảm thấy bản thân trừ ma vệ đạo, vậy để cho bọn họ vui vẻ đi.
Hai người này mỗi lần làm đồ vật cho Lý Đạo Huyền đều sẽ được thưởng một số đồ ăn, nào gạo, mì, dầu đều đã thưởng rồi, lần này thưởng cái gì mới tốt đây?
Lý Đạo Huyền suy nghĩ một chút, liền chạy vào nhà bếp và xách ra hũ đường của mình.
Y đưa ngón tay nhẹ nhàng lấy một chút đường trắng, lại đặt xuống trước mặt của hai thợ điêu khắc.
"Oa, đường, mỗi viên đều rất lớn."
"Quá tuyệt vời, có đường ăn rồi."
"Đường này vừa trắng lại vừa sáng, giống như đá lạnh vậy."
"Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ thấy qua đường màu nâu và màu đỏ, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại đường như đá lạnh thế này."
"Đây khẳng định là tiên đường trên trời rồi."
Hai thợ điêu khắc hưng phấn không hiểu, kích động vạn phần.
Đường là thứ ở Minh triều rất có giá trị, thậm chí có thể nói là một loại xa xỉ phẩm, thiên tôn cho họ một đống đường này, nếu cầm đi bán sẽ được một khoản tiền lớn.
"Ôi, đồ đáng giá trong nhà càng ngày càng nhiều rồi."
Một thợ điêu khắc nói: "Nếu không phải bên ngoài đang loạn, ta thật muốn mang vài thứ đến huyện thành bán đi, đổi sang bạc, nộp tiền 'tượng ban' cho rồi."
Một thợ điêu khắc khác cười nói: "Trùng hợp, ta cũng muốn nộp tiền 'tượng ban', vài ngày nữa Tam sư gia muốn về huyện thành một chuyến, hai chúng ta đi theo rồi về cùng, chỉ cần đi nhiều người sẽ an toàn hơn."
"Vậy còn gì bằng! Cứ quyết định như vậy đi."
Lý Đạo Huyền cầm lấy người nhựa tí hon, để nó sát trước mắt rồi nhìn kỹ vào, khuôn mặt này điêu khắc tốt thật, hầu như giống khuôn mặt của người trên tấm hình như đúc, nếu như nhất định phải nói có điểm nào không giống, chính là điêu khắc khuôn mặt này trông có vẻ "dữ dằn" hơn một chút so với ảnh gốc.
"Ôi, về mặt khí chất có chút khác biệt, cũng không biết khách hàng có hài lòng hay không, cứ đưa qua cho hắn trước đi."
Lý Đạo Huyền ra ngoài, gọi một chiếc xe đến cửa hàng mô hình của Thái Tâm Tử, còn tiện thể gọi điện thoại báo trước: "Lão Thái, tôi đưa người tí hon đến cho cậu đây, 15 phút nữa sẽ đến."
Thái Tâm Tử: "Ồ, nhanh vậy sao? Thật tốt quá! Khách hàng kia ở cách đây không xa, tôi cũng gọi điện bảo hắn qua đây nhận hàng."
15 phút sau, Lý Đạo Huyền đã có mặt trong cửa hàng.
Y thấy Thái Tâm Tử đang nói chuyện với một nam thanh niên, người đàn ông đó mắt tam giác, mũi tẹt, tướng mạo hơi xấu xí, chính là anh bạn trên tấm hình kia, hắn ngắm nghía một người máy trông rất đẹp ở trong tay.
Người máy đó chế tạc thật sự không thể chê được, tỉ mỉ đến nỗi mỗi một mảnh giáp đều có thể lắp vào tháo ra, mắt của người máy còn lắp đèn, chỉ cần có điện là có thể phát sáng, khắp nơi trên thân người máy đều có đèn hô hấp lấp loé, các đốt ngón tay đều có thể cử động được.
Hàng đặt hai vạn đồng, quả thực bất phàm.
Thái Tâm Tử thấy Lý Đạo Huyền đã tới, liền đứng lên: "Tiên sinh, người điều khiển ngài đặt cũng tới rồi đây, lập tức có thể hoàn thành khâu lắp ráp cuối cùng."
Xấu trai mừng rỡ, kích động đứng dậy.
Lý Đạo Huyền liền đi qua, đưa tới một người nhựa tí hon.
Xấu trai nhận lấy, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của người nhựa tí hon, nhìn trái, ngó phải, lập tức mừng rỡ: "Làm rất tốt, khuôn... khuôn mặt này... vượt quá mong đợi của tôi rồi, quá tỉ mỉ, rất giống tôi. Hắc, còn đặc biệt giúp tôi làm vẻ mặt hung dữ hơn, như vậy càng đúng quá, một người điều khiển người máy chiến đấu lập tức sẽ phải bước lên chiến trường, vẻ mặt phải hung dữ một chút, mang theo khí thế 'giết sạch toàn bộ địch nhân', ha ha ha, tôi rất thích."
Thái Tâm Tử cười giới thiệu: "Đây là Lý Đạo Huyền, bạn thân của tôi làm, công phu nhất thủ vi điêu này, phải nói độc nhất vô nhị."
Lý Đạo Huyền cười: "Cái gì độc nhất vô nhị, thổi phồng quá, cũng chỉ kiếm miếng cơm ăn mà thôi."
Những lời tâng bốc của cả hai, người kia đã hoàn toàn nghe không lọt tai, hắn cẩn thận mở nắp khoang điều khiển trong ngực người máy lên, bỏ người tí hon vào, lại đóng nắp vào, nắp đó còn trong suốt, có thể qua cái nắp thấy rõ khuôn mặt của hắn.
Xấu trai cười khoái chí: "Ha ha ha, ngon lành ngay! Hai người nhìn này, có phải có cảm giác, ta là người điều khiển vương bài hay không? Ha ha ha! Xem chiêu... Ăn của ta một chiêu... Pháo Mega siêu tốc..."
Lý Đạo Huyền và Thái Tâm Tử liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cùng nghĩ: già đầu mà còn không khác gì trẻ trâu.