Chương 530: Xây dựng Bồ Châu
Chương 530: Xây dựng Bồ ChâuChương 530: Xây dựng Bồ Châu
Cô nương nghe mà thẫn thờ.
Các thương nhân muối bên cạnh cũng đực mặt ra.
Mẹ nó, thì ra ngươi gọi nàng xuống, thật sự là muốn hát một bài?
Thao tác này thật sự quá ngông, làm cho tất cả mọi người trở tay không kịp.
Cô nương kia trong nháy mắt đã quên nhớ làn điệu, xấu hổ nói: "Lão gia, ngài... ngài có thể hát lại một lần khúc đầu không? Hai câu trước ta không nghe rõ."
Lão Nam Phong lại cũng không tức giận, cười tươi bắt đầu hát lại một lần.
Không thể không nói, tài nghệ của cô nương thanh lâu thật đúng là lợi hại, Lão Nam Phong hát xong một lần, cô nương kia đã nhớ rõ làn điệu bảy tám phần, khi gảy tỳ bà trên tay, lờ mờ cũng đã thành khúc rồi, chỉ là còn có mấy chỗ sai, Lão Nam Phong lại hát lần thứ hai, cô nương đã ghi nhớ toàn bộ bài hát.
Lão Nam Phong thấy nàng nhớ nhanh, cũng không khỏi mừng rỡ: "Lợi hại lợi hại! Có trọng thưởng."
Hắn ném một thỏi bạc vào trong tay nữ nhân kia, cười nói: "Nhanh đi phía sau, biên lại bài hát này một lần nữa, bài này nên phối hợp điệu nhảy gì, cô hiểu hơn ta, đến hậu trường an bài vài bạn nhảy, lại lên đài ca múa một lần nữa đi."
Cô nương kia vội vàng hành lễ, lui trở về hậu trường.
Tú bà đi ra nghênh đón: "Chỉ thế thôi?"
Cô nương kia vẻ mặt xấu hổ: "Ta còn tưởng rằng thuần khiết khó giữ được, ai ngờ hắn thật sự dạy ta bài hát, còn muốn chúng tôi lập tức biên đạo múa."
Tú bà: "Nhanh làm đi, nhanh!"
Cô nương vội vàng bắt đầu soạn nhạc, biên đạo múa, trình độ của thanh lâu ở nơi "Trung tâm Thế giới" này thật đúng là lợi hại, mặc dù không so được với Tần Hoài Bát Diễm đỉnh cấp của nơi yên hoa như Giang Nam, nhưng cũng là tiêu chuẩn rất ưu tú rồi, biên một bài hát lại phối hợp điệu múa, nếu tạm thời để ứng phó thì cũng chỉ là chuyện một canh giờ.
Đợi đến khi ca múa trong đại sảnh bên ngoài đã qua vài vòng, tú bà đứng lên đài, mỉm cười nói: "Vừa rồi, quý khách của chúng ta đã dạy các cô nương sẽ biểu diễn cho các quý khách xem."
Lão Nam Phong phấn chấn.
Chỉ thấy cô nương vừa rồi kia lại ôm tỳ bà lên đài, bên cạnh nàng còn có một đám cô nương vây quanh một vòng, nàng tại chủ vị, khẽ mở đôi môi ca, các cô nương bên cạnh thì cùng nhau nhảy theo tiết tấu của âm nhạc.
Vũ đạo tạm thời biên ra này không thể nói rõ đẹp bao nhiêu, nhưng biên đạo múa thì phải có một nguyên tắc lớn, đó chính là phải tương xứng với ý cảnh giai điệu của bài hát.
Bài hát [Love love love] mà Lão Nam Phong dạy nàng có làn điệu thanh thoát lại hoạt bát, vũ đạo dùng để biên cho bài hát này hiển nhiên cũng thanh thoát hoạt bát, tràn ngập khí tức thanh xuân.
Phong cách của thiếu nam sát thủ thực sự là danh bất hư truyền.
Vũ đạo này vừa bắt đầu, trong nháy mắt khiến toàn bộ khán giả đều cảm nhận được một cảm giác tiết tấu khác với ca múa tầm thường.
Đa số ca múa tầm thường âm điệu chậm, du dương, khi các cô nương khiêu vũ xoay tròn là nhiều, động tác thong thả, nhưng bài hát này vừa cất lên, các cô nương có thể nói chạy khắp sân khấu, nhảy như thể là hồ điệp xuyên hoa.
Trên người họ vẫn mặc loại trang phục lưu thủy vân tụ, nhưng khi múa động tác lại kịch liệt, vung vẩy tay áo tung bay khắp sân khấu.
Khán giả dưới đài: "Oal"
"Ai u!"
"Hôm nay thấy được đồ vật mới rồi."
"Màn ca múa hôm nay hoàn toàn khác với trước kia."
"Lúc đầu nghe có vẻ ồn ào, nhưng lại cảm thấy rất có tỉnh thần."
Múa xong một bài, các cô nương lui về hậu trường.
Lão Nam Phong rất là thoả mãn, cười ha ha: "Thú vị, như vậy mới thú vị, ha ha ha, xem thật sảng khoái, dường như tiên nữ thật sự ở trước mặt ta vậy, ngày hôm nay những ai hát múa đều được trọng thưởng..."
Hắn lại lấy ra một thỏi bạc rồi vỗ mạnh lên bàn.
Có điều, đây là thỏi bạc cuối cùng hắn mang ra ngoài ngày hôm nay, sau khi lấy ra, hắn sẽ không được chơi nữa, bèn cười lớn đứng lên: "Chúng ta đi!"
Một đám binh sĩ dân đoàn vây quanh hắn đi ra thanh lâu, nghênh ngang mà đi. giới phồn hoa này, thì phải tiêu xài như vậy, ha ha ha ha."
Tú bà đuổi tới cửa, nhìn bóng lưng của hắn biến mất trong bóng đêm, không khỏi sờ sờ đầu: "Rốt cuộc người này tới nơi này làm gì?"
Kinh tế của thành Bồ Châu bắt đầu phát triển nhanh như gió.
Ngay cả Cao Nhất Diệp cũng đích thân đến Bồ Châu, người của thôn Cao Gia đương nhiên hiểu được, Bồ Châu ở trong mắt Thiên Tôn có địa vị quan trọng cỡ nào.
Muốn nhân lực cho nhân lực, muốn vật tư cho vật tư, muốn kỹ thuật cho kỹ thuật.
Trong nhất thời, thành Bồ Châu trở thành trọng điểm của thôn Cao Gia, lượng lớn mũ lam, mũ vàng đổ về thành Bồ Châu, lại thuê lượng lớn công nhân địa phương, điên cuồng đào quặng và khởi công xây dựng đủ loại xưởng.
Xưởng của quan phủ không phát nổi tiền công cho các tượng hộ? Không sao, tất cả đều do xưởng của thôn Cao Gia tiếp nhận, không chỉ phát tiền công, còn phát càng nhiều hơn.
Tường thành hư hại? Không sao, thợ xây! Lên!
Con đường đá xanh trong thành bởi vì nhiều năm ít tu sửa, khắp nơi gồ ghề? Không sao, thợ làm đường, lên!
Ngay cả nha môn tri châu, cũng bởi vì "quá lụp xụp""ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố", bị một mũ lam để ý, vẽ một vòng tròn lên bức tường bên ngoài nha môn, còn chuẩn bị viết chữ bên trong...
Thu Thiên Phiên nghe thủ hạ báo lại, dở khóc dở cười từ trong nha môn tri châu chạy ra, la to: "Này này này, các ngươi muốn làm gì quan nha của ta? Có câu là 'quan không sửa nha' ! Các ngươi chưa từng nghe qua sao? Nha môn này không cần sửa."
Thì ra, quan viên triều đình nhiệm kỳ ba năm, vừa đến hạn sẽ bị điều đi, cho nên các quan viên chưa bao giờ dùng tiền sửa nha môn, sửa cho đẹp cũng làm giá áo cho nhiệm kỳ tiếp theo, còn không bằng đem tiền đó dùng vào việc khác.
Quan nha quanh năm không có người tu sửa, hư hại thế nào cũng có thể nghĩ, nói thành ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố là còn nhẹ, nói thành nhà nguy hiểm tương đối thích hợp hơn.
Mũ lam đối diện với tri châu lão gia, vậy mà không hoảng hốt, người từ thôn Cao Gia đi ra, hiện tại có một loại cảm giác ưu việt không hiểu, đối diện với vị quan lớn như tri châu cũng cảm giác mình đang đối mặt với một người nhà quê, không hề hoảng hốt: "Tri châu đại nhân, ngài không sửa nha không bị điều đi, diện mạo toà thành này, ảnh hưởng rất lớn đối với con mắt của lão bách tính, ngài không cần lo lắng, tiền sửa nha môn chúng tôi bỏ ra, không cần ngài phải tốn một cắc một đồng."
Thu Thiên Phiên: "Được thôi, đừng để bản quan chỉ là được, ngươi tưởng bản quan thật sự muốn ở trong quan nha hư hại như vậy? Còn không phải là không có tiền sửa sao!"
Mũ lam thấy hắn đã đồng ý, liền cầm lấy bút, chấm chút mực nước màu đỏ, viết một chữ "huỷ" trong vòng tròn vừa vẽ lên.
Sau khi chữ "huỷ" này viết xong, ngày hôm sau một nhóm mũ vàng tới đây, họ ở trên đường trừng mắt tìm kiếm kiến trúc có viết chữ "huỷ" khắp nơi, rất nhanh đã tìm tới phía trước nha môn tri châu.
"Nhìn kìa, ở đó có một chữ huỷ!"
"Lên!"
Các mũ vàng xông tới, vung búa lên, ầm ầm ầm, phá tan nha môn tri châu thành một vùng bằng phẳng.
Thu Thiên Phiên đau đớn vì mất quan nha, nhất thời nửa khắc không tìm được chỗ nào làm việc, may mà bên cạnh có một nhà đại hộ hiểu chuyện, lập tức cống hiến ra tiệm vải của mình.
Vì vậy trước khi quan nha sửa xong, Thu Thiên Phiên chỉ có thể làm việc trong tiệm vải, trên đỉnh đầu còn treo một tấm bảng hiệu thật lớn, phía trên viết: "Lượng thể tài y, đồng tẩu vô khi".
Hai hàng nha dịch chia ra đứng hai bên, thoạt nhìn tựa như hai hàng búp bê ma nơ canh trong cửa hàng quần áo ở hậu thế.
- Giải thích, Tần Hoài Bát Diễm là Tám vị mỹ nhân sống thời Minh Mạt Thanh khởi: Cố Hoành Ba Cố Mi Sinh, Đồng Tiểu Uyển, Biện Ngọc Kinh, Lý Hương Quân, Khấu Bạch Môn, Mã Tương Lan, Liễu Như Thị, Trần Viên Viên. Hết giải thích.