Chương 529: Để ta dạy nàng hát
Chương 529: Để ta dạy nàng hátChương 529: Để ta dạy nàng hát
Lão Nam Phong vừa hỏi thanh lâu, binh sĩ dân đoàn bên cạnh hoảng Sợ,"rượu" cũng bị làm cho tỉnh lại, vội vàng nói: "Không được không được, thanh lâu ở thôn Cao Gia chúng ta là việc cấm chỉ. Bị Thiên Tôn biết được, sẽ bị phạt bạc 5 lượng, nhốt 15 ngày."
Lão Nam Phong: "Ta biết! Yên tâm đi, ta không đi làm mấy việc không thực tế này, bằng không thì ta sẽ không hỏi thanh lâu, mà hỏi kỹ viện rồi. Hắc, ta sẽ ngồi trong đại sảnh thanh lâu ăn điểm tâm, nghe hát, như vậy không trái với thôn quy đúng không?"
Các binh sĩ dân đoàn suy nghĩ, ăn điểm tâm, nghe hát, hình như không thành vấn đề, vậy đi thôi.
Đoàn người được người qua đường chỉ dẫn, rất nhanh liền đi tới thanh lâu.
Ở cửa thanh lâu này còn treo câu đối, vế trên: "Tiêm chỉ khinh đạn tôn ngoại nguyệt", vế dưới: "Kim tiêu lại đề họa đường thu", hoành phi: "Xuân Phong Lâu".
Lão Nam Phong: "Nhìn xem, các ngươi nhìn đi, đây mới là thanh lâu có phong cách, vừa nhìn câu đối này đã biết là một nơi có đẳng cấp."
Một binh sĩ dân đoàn thấp giọng cười nói: "Nơi này quả thật có phong cách, ta nghĩ tới câu đối trước đây ở thanh lâu của thôn Cao Gia chúng ta, so với cái này, quả thật tục khí hơn."
Lão Nam Phong lấy làm lạ: "Thôn Cao Gia từng có thanh lâu sao? Câu đối là gì? Mau nói nghe xem."
Binh sĩ cười nói: "Vế trên: Sinh ý hưng long sàng bản hưởng. Vế dưới: Tài nguyên quảng tể khố đái tùng, Hoành phi: Di Hồng Viện."
Lão Nam Phong ngẩn người, lập tức nở nụ cười: "Thảo nào Thiên Tôn muốn đóng cửa thanh lâu của thôn Cao Gia, cái này thực sự là quá thấp kém, thấp kém! Trong câu đối đã thể hiện ra sự thô thiển. Ta nói cho các ngươi biết, thanh lâu chân chính, chú ý chính là cầm kỳ thư họa, hừ hừ, cao nhã! Không phải hơi một tí là nghĩ tới cái đũng quần."
Binh sĩ dân đoàn đều cười theo: "Nam Phong ca, tiên nữ mà ngươi thích, lộ tay lộ chân, tuyệt không cao nhã a."
Lão Nam Phong: "Các ngươi hiểu cái chó gì, đó là vấn đề phong cách trang phục của Thiên giới, nhưng khí chất của bản thân tiên nữ lại thanh thuần, sao giống với đám diêm dúa loè loẹt trong kỹ viện được."
Các binh sĩ đều câm nín. Lão Nam Phong: "Hiện tại trước tiên đừng nói đến chuyện của tiên nữ nữa, chúng ta trước tiên vào thanh lâu xem một chút đi."
Nhóm người liền đi vào Xuân Phong Lâu.
Rất nhanh, tú bà đi ra nghênh đón, nữ nhân này mặc dù là tú bà, thật ra tuổi tác cũng chỉ khoảng ngoài 30, đặt tại hậu thế còn có thể được gọi là tiểu tỷ tỷ.
Nàng vừa nhìn dáng dấp của Lão Nam Phong, biết ngay là một người có chút thân phận địa vị, vội vàng mời vào bên trong.
Xuân Phong Lâu này quy mô còn không nhỏ, trong đại sảnh rất rộng rãi, bày hơn mười cái bàn, rất nhiều bàn đã có khách ngồi, đang xem một nữ tử ở giữa sảnh khiêu vũ, bên cạnh có mấy nữ tử đánh đàn.
Đa số khách nhân ở đây là thương nhân muối!
Khả năng phân biệt của các thương nhân đối với đại nhân vật trong thành luôn hơn xa so với người bình thường, cho nên các thương nhân này vừa nhìn đã nhận ra Lão Nam Phong. Vị này không phải là một trong các tặc tù cùng theo Hình Hồng Lang tiếp nhận chiêu an sao? Mẹ nó, người này không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Các thương nhân tự giác mà hạ thấp âm lượng lại, không dám quấy rầy nhã hứng của Lão Nam Phong.
Tú bà cả đời đều giỏi về sát ngôn quan sắc, nàng đi vào cùng với Lão Nam Phong, vừa thấy khách nhân trong đại sảnh trong nháy mắt hạ thấp âm lượng, biết ngay người này không đơn giản, vội vàng càng ra sức nịnh nọt, đồ ăn ngon bày ra cả bàn.
Miệng còn không ngừng bắt chuyện: "Gia, lần đầu tiên ngài tới Xuân Phong Lâu, có cần ta giới thiệu cho ngài mấy cô nương đẹp nhất không?"
"Đừng tới!" Lão Nam Phong cười nói: "Ta tới ăn điểm tâm, nghe hát, cô nương gì gì đó thì đừng tới, miễn cho ta trở lại bị Thiên Tôn phạt."
Tú bà: "Được, vậy nô gia sẽ không quấy rầy ngài nữa, ngài có yêu cầu gì, cứ nói một tiếng, nô gia lập tức làm ngay."
"Đi đi." Lão Nam Phong phất phất tay, tú bà lập tức lui ra xa, nhưng con mắt vẫn đặt trên cái bàn này.
Lão Nam Phong thích thú nhìn bầu không khí xa hoa xung quanh, trong lòng vui mừng, đưa tay vào trong người lấy ra một thỏi bạc.
Từ khi đi tới bến tàu Vĩnh Tế, hắn lập công vô số, nhận được ban thưởng không chỉ video clip ca múa của Thái Y Lâm, còn nhận được rất nhiều phần thưởng trên vật chất, hiện tại chính là một kẻ rất có tiền. "Các vị huynh đệ ở đây, ngày hôm nay ta mời mọi người."
Các thương nhân muối bên cạnh vừa nghe vậy, nhất thời thụ sủng nhược kinh, vội vàng cổ vũ: "Tướng quân uy vũ!"
"Tướng quân quá hào phóng."
"Sau này ta gọi tướng quân một tiếng ca, tướng quân cũng đừng ghét bỏ."
Nghe họ nịnh nọt, tú bà cũng đã hiểu, vị đại nhân vật này xem ra là một tướng quân, gay go rồi, tú bà vội vàng vỗ tay một cái: "Đã như vậy, nô gia lập tức an bài cô nương hồng nhất của Xuân Phong Lâu đi ra nhảy một bài, ca một bài trợ hứng cho mọi người."
Rất nhanh, cô nương hồng nhất của Xuân Phong Lâu đi ra.
Cô nương này tướng mạo quả thật rất đẹp, thanh tú động nhân, trên tay ôm tỳ bà, vừa nhảy vừa đàn, còn vừa hát, một mình đã khuấy động cả sân khấu.
Các thương nhân dưới đài điên cuồng vỗ tay, khen không dứt miệng.
Lão Nam Phong lại nhướng mày: "Không hợp!"
Tú bà xoát một cái thuấn di đến bên cạnh hắn: "Tướng quân cảm thấy chỗ nào không hợp? Nô gia sẽ bảo nàng sửa ngay."
Lão Nam Phong: "Người là đẹp rồi đấy, hát cũng hay, nhảy cũng tốt, chỉ là bài hát khó nghe quá. Quá cũ, quá cũ."
Vẻ mặt tú bà cau lại: "Cũ?"
Phải thôi! Bài hát này quả thật hơi cũ, thời đại này chỉ có mấy bài hát như vậy, các cô nương thanh lâu cũng chỉ đành hát đi hát lại, đâu được phong phú như các ca khúc phổ biến tại hậu thế?
Tú bà xấu hổ nói: "Vậy phải làm sao?"
Lão Nam Phong: "Bà nói nàng xuống đi, ta hát một bài cho nàng nghe, bảo nàng biên lại một lần, lại trở ra hát."
Tú bà nghe vậy, trong lòng nao nao, chỉ sợ vị khách sộp có thân phận có bối cảnh này muốn cô nương xuống đài là muốn chiếm tiện nghỉ của họ, đưa lên giường thôi. Nếu làm như vậy, sau này nàng sẽ không thể là một thanh quan nhân nữa, sẽ không được hoan nghênh.
Thế nhưng, người trước mắt này không dám đắc tội, chỉ nhìn thái độ của những thương nhân này đối với hắn là biết mình không thể trêu vào.
Tú bà đành phải đi lên đài, thấp giọng nói bên tai cô nương: "Khách nhân muốn ngươi qua đó ngồi, hắn muốn dạy ngươi hát, khách nhân này... chúna †a đắc tâi không nổi nếu hắn muốn nawưØởi. ii nhân mênh đị" Cô nương ngẩn người, trong lòng hơi hoảng sợ, ngay cả tú bà cũng muốn nàng nhận mệnh, đây rốt cuộc là người có địa vì gì? Nàng vẻ mặt đau khổ, miễn cưỡng tươi cười, ôm tỳ bà ngồi xuống bên cạnh Lão Nam Phong.
Trong lòng thấp thỏm bất an, rất sợ mình vừa ngồi xuống là đối phương sẽ đưa tay tới ôm lấy eo, sau đó đưa nàng lên lầu, làm cho lên bờ xuống ruộng.
Bộ dạng run rẩy, dè dặt của nàng, rơi vào trong mắt các thương nhân bên cạnh, họ đều không khỏi lau mồ hôi giúp nàng: tướng quân này chính là xuất thân từ trong lưu khấu, chỉ sợ...
Lão Nam Phong: "Ta không biết sáng tác nhạc, cũng không biết phổ nhạc, ta chỉ có thể hát cho cô nghe, cô chú ý nghe cho Kĩ."
Nói xong, hắn mở miệng hát: "Không có đáp án, không có đáp án, chân ái ở đâu, tình yêu của ta, tình yêu của ta, chẳng lẽ là hắn..."