Chương 528: Trung tâm Thế giới
Chương 528: Trung tâm Thế giớiChương 528: Trung tâm Thế giới
Một đám thợ mỏ, làm thành một hình nửa cung tròn thật lớn quỳ trước mặt Thu Thiên Phiên, tràng diện này có chút khó coi, hoặc là nói, có chút xấu hổ.
Vẻ mặt Thu Thiên Phiên cũng tràn đầy xấu hổ: "Tiền công cái này... khụ... chuyện này à... là thế này, gần đây triều đình lo việc tiễu phỉ, thu thập lưu khấu, vậy nên... Ài... bản quan thật sự không phát tiền công được."
Các thợ mỏ vẻ mặt cầu xin: "Tri châu đại nhân, nếu triều đình không phát tiền công cho chúng tôi, chúng tôi sẽ bị chết đói, vậy còn không bằng bị chôn chết ở trong hầm mỏ cho xong, chí ít bị chết nhanh hơn, sẽ không bị khó chịu."
Thu Thiên Phiên trầm mặc.
Việc này thu xếp thế nào?
Quá khó thu xếp!
Làm quan địa phương của Đại Minh triều, thật sự quá khó khăn.
Đầu Thu Thiên Phiên lập tức to như cái đấu.
Hình thêu Thiên Tôn lại cười hắc một tiếng: "Nhất Diệp, ngươi hiểu mà."
Cao Nhất Diệp làm thánh nữ nhiều năm như vậy, vẫn luôn giúp đỡ truyền lời, cho nên rất quen thuộc phong cách làm việc của Thiên Tôn, hiện tại thậm chí không cần Lý Đạo Huyền nói tỉ mỉ thì nàng cũng đã hiểu, liền mỉm cười đi qua: "Thu đại nhân, mọi người đây là... không phát được tiền công sao?"
Thu Thiên Phiên xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui vào: "Bản quan đã nghĩ hết biện pháp, nhưng châu khố đã trống rỗng, ngay cả thuế ngân năm ngoái cũng thật vất vả đập nồi bán sắt mới gom đủ, đến năm nay, bản quan thật sự không cầm ra được bạc nữa rồi. Thuế nộp lên cho triều đình, tiền công cho quan phường và hầm mỏ, bản quan đều..."
Nói xong lời cuối cùng, giang hai tay ra, tư thế này như đang nói: chịu nợ không trả, đòi tiền không có, muốn mạng có một cái.
Các thợ mỏ nghe vậy, vẻ mặt càng thảm hại hơn, có vài người không khỏi nắm thật chặt cái cuốc trong tay, rất rõ ràng, một cây rơm cuối cùng đè chết lạc đà sắp đến rồi.
Cao Nhất Diệp: "Thu đại nhân, nếu triều đình gặp phải khó khăn, những người giàu trước như chúng tôi, cũng có thể đi ra hỗ trợ giúp mọi naười ùnad làm điàu. nhân ru điäi nan cho triều đình mới phải âng yxem thế này được không? Tiền công của những thợ mỏ này, sẽ do Lý gia tôi phát thay."
Các thợ mỏ vừa nghe lời này, lập tức mừng rỡ: đây là nữ Bồ Tát từ đâu tới, đã cứu chúng ta từ trong hầm mỏ ra, còn muốn phát tiền cho chúng ta nữa? Bồ Tát sống a!
Thu Thiên Phiên vừa nghe xong cũng không khỏi mừng rỡ, nhưng hắn cũng không phải là thợ mỏ đầu óc đơn giản, sau khi vui mừng trong nháy mắt lại lập tức nhận ra: "Cô muốn cái gì?"
Cao Nhất Diệp: "Chúng tôi cũng không muốn gì khác, chỉ muốn quyền khai thác mỏ sắt này."
Thu Thiên Phiên lập tức hiểu được: cá nhân nhận thầu quặng sắt.
Đây cũng không phải chuyện hiếm lạ, nhất là tại phía bắc Sơn Tây, bên đó mỏ than nhỏ khắp nơi, đâu đâu cũng là tiểu lão bản đào than, có người hợp pháp, có người không hợp pháp, có người nhận thầu từ trong tay quan phủ, có người thì tự mình tìm một chỗ bí mật tự đào, căn bản không báo cáo với quan phủ.
Thu Thiên Phiên cũng không cần suy nghĩ nhiều, liền gật đầu nói: "Được!"
Cao Nhất Diệp trong lòng thật ra có hơi hiếu kỳ: Thú vị, tri châu này đáp ứng rất sảng khoái, lúc trước khi thôn Cao Gia làm mỏ than tại huyện Hợp Dương còn phải dây dưa mãi với tri huyện Phùng Tuyển, nhưng Thu Thiên Phiên này lại không đưa ra điều kiện gì, trực tiếp đáp ứng.
Đây có lẽ chính là giác ngộ tiên tiến của người quản lý một thành thị lấy công thương nghiệp là chủ.
Thu Thiên Phiên nói: "Lý phu nhân, bản quan biết Lý gia thực lực hùng hậu, cho tới nay đều thông qua Hình tướng quân vận chuyển lượng lớn lương thực đến Bồ Châu, hôm nay Bồ Châu ta có được cục diện an ổn như vậy, cũng hoàn toàn dựa vào nỗ lực của Lý gia và Hình tướng quân để đổi lấy, cho nên bản quan cũng không nói nhiều, các người cố gắng bảo đảm lão bách tính Bồ Châu ta an bình, cho họ có cơm no, đừng để họ tạo phản, chuyện khác bản quan đều có thể nhắm con mắt, mở con mắt."
Cao Nhất Diệp đã hiểu: Sơn Tây đại loạn, 36 vạn lưu khấu rải rác khắp nơi, đã doạ sợ quan địa phương. Hiện tại họ sợ nhất là có người tạo phản, cái khác đều thành thứ yếu.
Cho nên là quan địa phương, bọn họ chỉ hy vọng có người có thể giúp họ trấn an lão bách tính, không cho lão bách tính làm loạn, vậy vạn sự đại cát. cần, đương nhiên là mọi người đều vui.
Chạng vạng, thành Bồ Châu, binh doanh.
Lão Nam Phong cởi Sơn Văn giáp, ăn mặc thường phục, dẫn theo mấy binh sĩ dân đoàn thân cận, tươi cười đi ra binh doanh, tiến về khu náo nhiệt, vừa đi còn vừa hát: "Không thể nào bay ra được, thế giới phồn hoa..."
Mấy binh sĩ dân đoàn bên cạnh đều cười: "Nam Phong đại ca, ngươi vừa mới ra khỏi binh doanh đã bắt đầu như vậy rồi?"
Lão Nam Phong cười ha ha: "Chắc các ngươi không biết Bồ Châu này là địa phương nào? Ở đây cổ xưng Bồ Phản, là nơi bắt nguồn của văn minh Trung Hoa, trong [Sử Ký] có ghi nơi đây là 'Trung tâm Thế giới"! Là quê hương của các danh nhân như Liễu Tông Nguyên một trong Đường Tống bát đại gia, Đại Lịch thập tài tử Lư Luân, Cảnh Húy, thi nhân Vương Duy, Nhiếp Di Trung và nhà bình luận thơ ca Tư Không Đồ, 'mõ Bồ Châu' và 'Hình ý lục hợp quyền' đều bắt nguồn từ nơi này."
Các binh sĩ dân đoàn giật mình: "Ai u? Còn có thuyết pháp này?"
Lão Nam Phong nói: "Hiện tại lão tử dẫn bọn ngươi đi dạo chơi Trung tâm Thế giới, cảm nhận sự phồn hoa của thế giới phồn hoa này, ha ha ha ha."
Binh sĩ dân đoàn cũng vui vẻ: "Theo Nam Phong ca, đi trải nghiệm thôi."
"Đáng tiếc không thể uống rượu." Lão Nam Phong nói: "Ôi chao, nếu có thể uống rượu thì tốt biết mấy."
Một binh sĩ lấy ra một túi nước rồi đưa tới: "Thiên Tôn nói, khi xuất chinh không thể uống rượu, thế nhưng có thể uống cái này."
Lão Nam Phong nhận lấy, vừa ngửi lại ngửi ra vị rượu, mặc dù không thơm bằng rượu nhưng cũng nồng đậm, rất mê người: "Đây là rượu gạo? Uống cái này thật sự không trái với quân kỷ sao? Con mẹ nó ta dám trái với quân kỷ của triều đình, nhưng cũng không dám trái với quân kỷ của thôn Cao Gia, trời biết hiện tại Thiên Tôn có đang nhìn ta hay không."
Binh sĩ thấp giọng nói: "Thiên Tôn nói cái này gọi là rượu ủ không cồn, nó có nồng độ cồn thấp hơn 0,5, đặc biệt ban cho dân đoàn uống."
Lão Nam Phong mừng rỡ: "Sao ta chưa từng nghe nói."
Binh sĩ thấp giọng nói: "Thiên Tôn ban thưởng đồ vật ngươi cũng biết, toàn bằng tâm tình, thứ này đã ban thưởng thật lâu trước đây rồi, khi đó Nam Phong ca còn chưa gia nhập dân đoàn. Ta để dành rất lâu, vẫn luôn không nỡ uống, thế nhưng nếu Nam Phong ca muốn uống, ta sẽ lấy ra cùng hưởng." Lão Nam Phong mừng rỡ, vỗ mạnh vào vai binh sĩ kia: "Huynh đệ nghĩa khí, ta sẽ không quên ngươi."
Hắn nhận lấy túi nước, uống ùng ục hai hớp, liền mừng rỡ: "Quả nhiên có vị rượu, nhưng không nặng, ha ha ha, sảng khoái, đi đi đi, uống rượu, đi chơi thế giới phồn hoa."
Đoàn người mỗi người một ngụm, túi nước kia truyền tới truyền đi trong tay mọi người, đám người đảo mắt đã uống phê phê, lảo đảo đi về hướng quảng trường khu phố trong thành Bồ Châu.
Lúc này vừa đến chập tối, lão bách tính nghèo đều ở nhà ăn cơm, nhưng vẫn có một số lão bách tính có chút tiền vẫn đang đi lại trên đường, có một số người đang dùng cơm ở quán ăn nhỏ ven đường, trong tửu lâu Bồ Châu cũng đầy thực khách đang ngồi.
Lão Nam Phong kéo một người qua đường, cười hỏi: "Huynh đệ, thanh lâu của các ngươi ở đây đi như thế nào?"