Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 527 - Chương 527: Là Thần Tiên Đã Cứu Chúng Ta

Chương 527: Là thần tiên đã cứu chúng ta Chương 527: Là thần tiên đã cứu chúng taChương 527: Là thần tiên đã cứu chúng ta

Các thôn dân lập tức thấy được một cảnh tượng suốt đời khó quên.

Trên bầu trời tầng mây tách ra, tiếp đó một cái xẻng khổng lồ thò xuống.

Cái xẻng dài rộng hơn mười trượng, hàn mang lóng lánh, phản xạ ánh sáng mặt trời rất loá mắt, nó thò ra từ trong tầng mây, phía sau lại xuất hiện một bàn tay màu vàng khổng lồ, bàn tay đó cầm lấy cán gỗ của cái xẻng, và rồi với xuống...

Cái xẻng xúc một cái trên đống đất đá to như ngọn núi nhỏ trước cửa hầm mỏ.

Đống đất đá to như ngọn núi đã bị xúc đi.

Nó còn không thu hồi số đất đá này lên trời, mà chọn một hố trũng ở bên cạnh rồi đổ vào, còn dùng sống xẻng nén chặt lại.

Cái hố vốn phải khiến các thôn dân đi vòng một đoạn đường rất lớn, cứ như vậy bị lấp thành bằng phẳng.

Các thôn dân: "A a a! Đây là thủ đoạn gì của thần tiên vậy?"

Cái xẻng tiếp tục làm việc, xúc bên này xúc bên kia, rất nhanh, đống đất đá chất cao như ngọn núi bị xúc đi hết, mọi người rốt cuộc có thể thấy được cửa vào hầm mỏ.

Nhưng lối vào này cũng bị cát đá che kín, xem ra cát đá đổ xuống cũng tràn vào bên trong hàm mỏ một đoạn.

Lại thấy cái xẻng kia thu về trên trời, bay vào tầng mây, biến mất không thấy nữa, sau thời gian vài chớp mắt, tầng mây một lần nữa tách ra, bàn tay vàng khổng lồ lại thò xuống, nó vươn một ngón trỏ thò vào trong hầm mỏ, dùng ngón tay khẽ gẩy gẩy, liền hất đi một đống cát đá, lại khẽ gầẩy gẩy...

Đã thông!

Ngón tay thu về, một cửa hầm mỏ tối om xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Các thôn dân ngoài khiếp sợ liền cùng nhau hoan hô.

Tuy nhiên, bọn họ cũng không biết, hơn 50 người sống sót trong động hiện tại đang rơi vào trạng thái sợ đến chết khiếp.

Vừa rồi họ đang tự cứu mình, cầm các loại công cụ đào khoáng đào móc ra hướng bên ngoài động, đang đào, liền cảm giác được đất rung núi chuyển, bên ngoài hình như có vật gì cũng đang đào, hơn nữa tạo ra động tĩnh vô cùng kinh khủng.

Họ không biết đã xảy ra cái gì, vì tự cứu, chỉ có thể mượn chút ánh sáng của ngọn đèn tiếp tục liều mạng đào ra phía ngoài.

Đang đào, đột nhiên cảm giác được cát đá phía trước động đậy, các thợ mỏ sợ quá liên tục lui về phía sau, cách xa cửa động một chút, sau đó họ liền thấy được một ngón tay thật lớn thò vào bên trong, đâm cát đá ở trước mặt ra một cái động lớn, lộ ra nửa đoạn ngón tay, nó còn cong lại, móc móc...

Hầm mỏ thoáng cái đã được móc thông...

Nhưng hơn 50 thợ mỏ lại sợ đến mức hồn bất phụ thể, ở trong động kêu thảm thiết.

Như vậy vấn đề tới rồi!

Nếu như ngươi ở trong động dưới mặt đất liều mạng đào ra phía ngoài, đang đào, đột nhiên từ bên ngoài có một ngón tay khổng lồ thò vào, giúp ngươi móc xuyên qua một chút khoảng cách cuối cùng, sau đó nó lui ra ngoài, để lại một cái động thông lên mặt đất, ngươi dám đi theo ra ngoài không?

Người khác có dám hay không họ không biết, nhưng 50 thợ mỏ này lại rất rõ ràng, bản thân không dám.

Bên ngoài khẳng định có một con quái vật khổng lồ, họ đâu còn dám đi ra ngoài?

Một đám mang theo đũng quần vì sợ mà đái cả ra, nhìn ra phía ngoài động, nhìn trái nhìn phải, nhưng vẫn không có nổi dũng khí đi ra ngoài.

Cũng không biết cách bao lâu, đột nhiên cửa động xuất hiện một bóng người.

Các thợ mỏ tập trung nhìn vào: "A, thôn trưởng?"

Phía sau thôn trưởng lại xuất hiện vài bóng người, có nam có nữ, thò đầu vào trong động nhìn quanh. Nhưng bọn họ ở ngoài sáng, trong động tối, từ nơi có ánh sáng nhìn vào nơi tối tăm, không thấy rõ cái gì hết.

Các thợ mỏ lại có thể thấy rõ ngoài động, có người hét lớn: "Vợ ơi!"

"Nhị đệ!"

"Mẹ!"

Họ đã nhận ra người thân của mình, lần này rốt cuộc không sợ nữa, liền hò reo rồi chạy ra bên ngoài động.

Tràng diện gặp lại người thân sau tai nạn, luôn luôn đặc biệt cảm đông. Các thôn dân và thợ mỏ ở cửa động thâm tình ôm nhau, khóc nước mắt ngắn nước mắt dài.

Hồi lâu sau, tràng diện mới an tĩnh lại.

Lúc này các thợ mỏ mới hỏi: "Vừa nãy xảy ra chuyện gì? Chúng tôi thấy có một ngón tay khổng lồ thò vào, đó khẳng định là ảo giác của chúng tôi phải không?"

"Không phải, đó là thần tiên! Thần tiên trên trời đang cứu các ngươi." Lão thôn trưởng kích động thổi bay cả râu mép: "Là vị phu nhân bên ngoài, mời thần tiên tới tương trợ."

"Thần tiên?" Các thợ mỏ hai mặt nhìn nhau.

Lúc này họ mới phát hiện, trong thôn có thêm một nhóm người, dẫn đầu chính là một nữ tử ăn mặc cao quý, vừa nhìn chính là đại nhân vật, tóc búi phụ nhân kế, phía sau nàng là hai đại nha hoàn, một trăm hộ vệ đi theo, chỉ nhìn tràng diện này, đã biết là người mình không thể trêu vào.

Mặc dù không quá rõ ràng đã xảy ra cái gì, thế nhưng thấy quý phu nhân, trước tiên bái lạy rồi nói tiếp.

Các thợ mỏ chạy qua, quay về Cao Nhất Diệp hành đại lễ, dập đầu: "Đa tạ ân cứu mạng của phu nhân."

Cao Nhất Diệp mỉm cười: "Đứng lên hết đi! Cứu các ngươi không phải là ta, là Đạo Huyền Thiên Tôn."

Các thợ mỏ không hiểu, Cao Nhất Diệp cũng không vội mà giải thích, dù sao thì không bao lâu nữa, lượng lớn truyện tranh của thôn Cao Gia sẽ được chuyển tới, một khi thế tiến công văn hóa bắt đầu, những người này lập tức sẽ biết cái gì gọi là Đạo Huyền Thiên Tôn, hiện tại không cần thiết xách lỗ tai họ lên mà dạy.

Nàng cười dịu dàng: "Sau này mọi người đào quặng, nhất định phải chú ý an toàn, sườn núi như thế này, nhất định phải làm tốt dự phòng về phương diện đất lở, tuyệt đối không để xảy ra chuyện như vậy nữa."

Các thợ mỏ vội vàng đáp ứng.

Lúc này một thôn dân từ vách núi chạy qua, la lên: "Tri châu đại lão gia qua đây rồi."

Mọi người tiến đến bên vách núi, vừa nhìn xuống phía dưới thì thấy Thu Thiên Phiên đã tới, còn mang theo lượng lớn dân phu, chuẩn bị tới đào động cứu người.

Tại Minh Mạt loạn thế này, quan còn biết cứu người coi như là quan tốt. vào trong thôn, tập trung nhìn vào: "Ơ, hầm mỏ đã đào xong rồi?"

Các thôn dân chỉ lên bầu trời: "Khởi bẩm tri châu đại nhân, vừa rồi, vị phu nhân này mời thần tiên tới, thần tiên tự mình động thủ, móc vài cái đã xong rồi."

Thu Thiên Phiên: "..."

Lời này bảo hắn tin thế nào được?

Hắn thà rằng tin ngày mai mình thăng làm các lão, cũng không tin thần tiên gì đó động thủ đào thông hầm mỏ. Mấy ngày hôm trước các nông dân trồng bông nói tứ hải long vương chạy tới làm mưa, hắn cũng căn bản không tin, ông trời muốn mưa, đó là ông trời ban ân, nhưng bọn họ cứ nói là ông trời lấy tay xách cổ long vương tới làm mưa, vậy hoàn toàn là nói mò rồi.

Nhìn Cao Nhất Diệp vài lần thật sâu, hắn mới tìm ra được một lời giải thích, khẳng định là hầm mỏ bị chôn vùi không sâu, một trăm hộ vệ thủ hạ của Lý phu nhân cộng thêm thôn dân cùng nhau đào, cho nên rất nhanh đã đào thông được hầm mỏ.

Thôi được! Nói chung cứu người là được rồi, cứu thế nào thì không cần phải xen vào.

Thu Thiên Phiên thở phào nhẹ nhõm: "Mặc dù một chuyến tay không, nhưng bản quan tuyệt không khó chịu chút nào, trái lại rất vui, loại chuyện này đi không luôn tốt hơn so với phải dùng sức."

Đúng lúc này, đám thợ mỏ vừa mới sống sót sau tai nạn kia lại đột nhiên bu xung quanh Thu Thiên Phiên, đồng loạt quỳ xuống đất: "Tri châu đại nhân, lúc nào ngài phát tiền công cho chúng tôi?"

Cao Nhất Diệp: "Ơ?"

Hình thêu Thiên Tôn: "Ơ?"
Bình Luận (0)
Comment