Chương 526: Tránh ra, chúng tôi tới cứu
Chương 526: Tránh ra, chúng tôi tới cứuChương 526: Tránh ra, chúng tôi tới cứu
Thu Thiên Phiên nhìn quý phu nhân này không nghe khuyên bảo, cứ đòi đi đến nơi nguy hiểm khỉ ho cò gáy đó. Hắn cũng sẽ không khuyên nhiều, tiện tay chỉ phương hướng: "Quặng sắt Thủy Dục khẩu núi Kê Quan cách thành cũng không xa, nằm ở ngoài năm dặm phía tây nam, ra khỏi cửa thành nam sau đó dọc theo quan đạo đất vàng đi năm dặm, trèo lên một sườn núi là đến."
Hắn chỉ phương hướng xong, vội vàng về nha môn tri châu, gọi sư gia tổ chức dân phu một lần nữa đào lên mỏ sắt. Không chỉ là vì cứu người, cũng là vì mỏ sắt sau này còn có thể tiếp tục khai thác, đây chính là mỏ sắt của quan phủ, không thể sụp rồi sẽ không quản.
Cao Nhất Diệp thì vội vàng đi ra xưởng kéo sợi, bên ngoài sớm có hộ vệ chuẩn bị sẵn xe ngựa cho nàng. Ba nữ nhân chui vào xe ngựa, hơn một trăm hộ vệ thì tất cả đều có ngựa, họ cùng nhau xoay người lên ngựa đi theo ra ngoài, đoàn người hướng về mỏ sắt Thủy Dục khẩu núi Kê Quan.
Khoảng cách năm dặm thoáng cái đã qua, lại trèo lên một sườn núi cũng không tính cao. Đến nửa đường, nơi này có một thôn khoáng nhỏ, trong thôn bụi khắp bầu trời, rất nhiều bóng người đang chạy loạn trong bụi như con ruồi không đầu, khắp nơi có người đang khóc la.
Đoàn người Cao Nhất Diệp mới vừa vào thôn, đã bị bao phủ bởi bụi bặm, tầm nhìn căn bản không thể xa được. Chỉ có thể nhìn thấy thỉnh thoảng có thôn dân mặt mày xanh xao, đang trong tình trạng hoảng loạn chạy qua.
Bát Địa Thỏ đưa tay bắt lấy một thôn dân, lớn tiếng nói: "Không thấy rõ cái gì hết, ở đây rốt cuộc các ngươi bị làm sao vậy?"
Thôn dân kia nói: "Là sườn núi bị sụp kéo tới bụi. Hầm mỏ, hầm mỏ bị chôn vùi rồi, bên trong còn có mấy chục người chưa đi ra."
Bát Địa Thỏ: "Này, không nhìn thấy cái gì hết thì sao mà làm?"
Cao Nhất Diệp: "Đừng nóng vội, Thiên Tôn sắp ra tay rồi! Bảo mọi người nắm lấy những thứ bên cạnh, đừng để bị gió thổi bay."
Các binh sĩ dân đoàn lập tức hiểu ngay, một trăm người đồng thời hô to: "Các hương thân, nắm chặt cây cối bên cạnh, đừng để bị gió to thổi đi."
Lão bách tính tán loạn trong bụi và đang rơi vào hoảng loạn, lúc này cần gấp có người chỉ huy, vừa nghe được có người hô to, liền không hề nghĩ ngợi liền làm theo.
Có người ôm lấy cây bên cạnh, có người ôm lấy cột nhà, có người Ngay sau đó, trên bầu trời một trận cuồng phong thổi tới, bụi bao phủ khắp thôn trong nháy mắt bị thổi không còn một mảnh, tầm nhìn thoáng cái trở nên rõ ràng.
Những người khác cũng không chú ý tới, chỉ có Cao Nhất Diệp vẫn ngẩng đầu nhìn bầu trời. Nàng nhìn thấy, Thiên Tôn cầm một Thiên Tôn cầm một cây quạt siêu to khổng lồ, ở trên bầu trời quạt một cái... Đó chẳng lẽ chính là Quạt Ba Tiêu trong truyền thuyết?
Không không không, khẳng định không phải quạt ba tiêu, tạo hình cây quạt này của Thiên Tôn khá kỳ lạ, phía trên còn vẽ một con quái vật màu vàng, bên cạnh viết ba chữ "Pikachu", cũng không biết là ý gì. Chẳng lẽ, cây quạt pháp bảo này có tên là "Pikachu".
Lúc này các thôn dân mới nhìn thấy có một đám người tiến vào thôn, dẫn đầu là ba cô nương, vừa nhìn chính là phu nhân và nha hoàn của nhà giàu, phía sau trên trăm hộ vệ, mỗi người trang bị chỉnh tề, vũ trang đến tận răng.
Đoàn người này nhìn qua rất có thực lực, cũng rất khiến người an tâm.
Các lão bách tính vội vàng chạy tới, vây quanh đám người Cao Nhất Diệp, mồm năm miệng mười nói: "Phu nhân cứu mạng!"
"Hầm mỏ bị chôn vùi rồi."
"Rất nhiều người bị nhốt ở bên trong."
"Cứu cứu nam nhân của ta đi..."
Cao Nhất Diệp: "Hầm mỏ ở đâu?"
Các thôn dân vội vàng dẫn đường, đoàn người rất nhanh đi tới bên cạnh sườn núi, nơi này có một cái hố to không biết đã đào mấy trăm năm, trên vách hố có một cái động, nhưng cửa động đã bị lượng lớn đất đá bịt kín.
Mọi người không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên trên, những đất đá này chắc là từ trên sườn núi đổ xuống, cũng không phải từ bên trong động tràn ra, cho nên đất đá chỉ che kín cửa động, nói cách khác, người trong động còn có thể cứu được.
Một đám thôn dân đã xông lên, bắt đầu đào móc đất đá.
Bát Địa Thỏ lớn tiếng nói: "Chúng ta cũng đi hỗ trợ, đào hết đất đá này ra là có thể cứu người ở bên trong ra rồi, mọi người mau động thủ đi."
Trịnh Cẩu Tử lắc đầu: "Đất đá này sụp đổ quá nhiều, dày không biết bao nhiêu, một trăm người chúng ta cộng thêm thôn dân cũng không đến hai trăm người, dựa vào sức người muốn dọn hết số đất đá này đi, phải tốn bao nhiêu thời aian2 Đấn lúc đó người t†trona đông đã chết từ lâu rầ¡" Bát Địa Thỏ: "Vậy phát huy ra sở trường của bản thỏ gia, bản thỏ gia đào một cái lỗ chui vào, lại đón người ở bên trong ra ngoài."
Trịnh Cẩu Tử: "Đừng nói lời ngu ngốc, đất đá này đổ xuống rất rời rạc, không thể nào đào một lỗ nhỏ để chui vào, ngươi cũng sẽ bị chôn sống."
Bát Địa Thỏ: "Trời ơi... Vậy phải làm sao đây?"
Tiểu Thiên Tôn trên xương quai xanh của Cao Nhất Diệp lên tiếng: "Sơ tán lão bách tính, bảo họ đừng dọn nữa, lui ra xa hết đi."
Nghe được Thiên Tôn nói như vậy, người của dân đoàn phấn chấn: "Thiên Tôn muốn đích thân xuất thủ rồi!"
Mọi người vội vàng quát lên với các thôn dân đang vận chuyển đất đá: "Lui ra hết đi, lui ra hết đi, bỏ đi không dọn nữa."
Các thôn dân: "Sao có thể không dọn? Bên trong còn có người mà?"
"Ca của ta còn ở bên trong."
"Nam nhân của ta còn ở bên trong."
Cao Nhất Diệp: "Mọi người lui hết đi, chúng ta mới thuận tiện cứu bọn họ."
Tướng mạo nàng xinh đẹp, khí chất lại hiển lành, làm cho người ta có một loại cảm giác đặc biệt an tâm, các lão bách tính không muốn tin tưởng binh sĩ dân đoàn, nhưng sẵn lòng tin tưởng Cao Nhất Diệp, liền buông việc trong tay và lui về phía sau.
"Lại xa chút nữa!" Cao Nhất Diệp: "Tất cả đều rời xa 30 mét... không, hơn mười trượng!"
Hiện tại Thôn Cao Gia đã bắt đầu dùng "mét" làm đơn vị chiều dài, nhưng người ngoài thôn còn chưa biết cái gì "mét", đành phải đổi dùng trượng.
Các thôn dân có chút không rõ tình huống, nghĩ thầm: cho dù chê chúng ta cản trở, cũng không cần lui xa như vậy chứ? Chúng ta đứng gần một chút, còn có thể hỗ trợ bất cứ lúc nào.
"Lui lại! Lui lại!" Cao Nhất Diệp không quản bọn họ nghỉ hoặc hay làm gì, tiếp tục giục các thôn dân lui về phía sau, mãi đến khi họ rời xa hơn 30 mét, lúc này Cao Nhất Diệp mới cúi đầu nói với hình thêu Thiên Tôn: "Được rồi."
"Ừm!"
Hình thêu Thiên Tôn kết thúc đồng cảm, xoát một cái trở về bản thể bên ngoài hộp.
Nhìn xuếng trana hôn. đếno đất đá to tướng ở trona mắt các naười tí hon không biết phải dọn bao nhiêu ngày mới có thể đào hết, đối với Lý Đạo Huyền mà nói tựa như một đống giả sơn giả thạch trong chậu hoa mà thôi.
Y chạy lên sân thượng, cầm một cái xẻng nhỏ xuống.
Đây là loại xẻng nhỏ làm vườn, chuyên dùng để trồng hoa trên sân thượng, chỉ to bằng một bàn tay, cầm nó trở về trước cái hộp.
Lúc này, các thôn dân đang rất sốt ruột, họ đã lui 30 mét, vốn tưởng rằng là dọn ra chỗ trống cho các thủ hạ của "quý phu nhân", hơn một trăm binh sĩ kia sẽ bắt đầu dọn tảng đá móc đất ra, nhưng không ngờ, đám người kia vẫn đứng im, bộ dạng như chỉ định xem náo nhiệt.
Các thôn dân: "2 ? 2"
Ngay khi trong lòng họ tràn đầy nghỉ hoặc, tất cả một trăm binh sĩ kia đều ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời, trong miệng còn phát ra tiếng hoan hô "Oa oa""Tới rồi tới rồi".
Các thôn dân cũng nhịn không được cùng ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời...