Chương 525: Xưởng của ông bán cho tôi đi
Chương 525: Xưởng của ông bán cho tôi điChương 525: Xưởng của ông bán cho tôi đi
Thu Thiên Phiên dứt khoát ngay cả công việc của mình cũng mặc kệ, dù sao thì công việc của hắn chính là làm tốt dân sinh Bồ Châu, mà thần tài chính là dân sinh, cho nên ở cùng thần tài, liền tương đương với làm công việc bản chức.
Thu Thiên Phiên đi bên cạnh Cao Nhất Diệp, vừa đi còn vừa cười giới thiệu cho nàng: "Mời Lý phu nhân xem, xưởng kéo sợi bên kia là xưởng tốt nhất của Bồ Châu chúng tôi, bên trong có hơn 50 máy kéo sợi bông, không thua xưởng bên Giang Nam. Chẳng qua, khụ... Hai năm nay không có bông để khởi công, đã tạm thời bỏ hoang, nhưng máy kéo sợi bông bên trong vẫn còn, sang năm có bông rồi, chủ xưởng chỉ cần vệ sinh máy kéo một chút là có thể khởi công rồi."
Cao Nhất Diệp mỉm cười gật đầu, đi theo Thu Thiên Phiên cùng tiến vào xưởng tham quan.
Chủ xưởng cười bồi đứng ở một bên, mấy năm không khởi công, chủ xưởng thật ra đã gần tới biên giới phá sản, cuộc sống cũng rất khó khăn, thoạt nhìn dường như đã già đi mười tuổi.
Nhưng đối mặt tri châu đại nhân, cùng với quý phu nhân không biết không biết từ đâu tới nhưng vừa nhìn đã biết là nhà có tiền, hắn cũng không dám có chút chậm trễ, cố gắng nặn ra nụ cười.
Đang cười hớn hở, liền nghe được Cao Nhất Diệp lên tiếng: "Máy kéo sợi của xưởng này lạc hậu quá rồi, kỹ thuật lạc hậu một đời, hiệu suất không được."
Chủ xưởng nụ cười cứng đờ: "..."
Cao Nhất Diệp quay đầu nói với chủ xưởng: "Xưởng thế này có bao nhiêu nhà? Toàn thành tổng cộng có bao nhiêu máy kéo sợi bông?"
Chủ xưởng: "Quy mô lớn như vậy, chỉ có một nhà ta, nhà khác máy kéo sợi ít hơn của ta, toàn bộ xưởng cộng lại, cũng chỉ sáu bảy trăm máy kéo sợi bông thôi."
Cao Nhất Diệp lại hỏi: "Sáu bảy trăm máy này, vào mua thu hoạch bông, có đáp ứng được không?"
Chủ xưởng xấu hổ nói: "Mỗi mùa thu hoạch hằng năm có chút xử lý không kịp, nhưng nếu không phải mùa thu hoạch, chỉ là trong năm bình thường, sáu bảy trăm máy là đủ rồi."
Cao Nhất Diệp mỉm cười: "Đại thúc, tôi thấy xưởng kéo sợi này của ông kinh doanh cũng không tốt lắm, dứt khoát bán cho tôi đi. Mặc dù hiện tư sang năm mới có thể gieo bông năm đầu, còn phải hơn nửa năm nữa mới có thể thu hoạch, nói cách khác, xưởng này của ông còn phải bỏ không tới một năm nữa."
Lời này có lý, vả lại tri châu đại nhân đang ở bên cạnh chứng kiến, cũng không cần sợ đụng phải lừa đảo, chủ xưởng cũng không do dự nhiều, lập tức gật đầu: "Được!"
Vì vậy đôi bên lập tức viết chứng từ, giao bạc, chỉ nháy mắt xưởng kéo sợi đã đỗi chủ, đông gia hiện tại đã thành Thu Cúc.
Thu Thiên Phiên ở bên cạnh nhìn, nghĩ thầm: Lý phu nhân này rất có phong thái, mua xưởng dệt lớn như vậy, trên khế ước lại không hề để tên mình, mà là để tên của nha hoàn Thu Cúc. Bởi vậy có thể thấy được, Lý gia sản nghiệp cực lớn, đây chỉ là một xưởng kéo sợi cũng không xứng viết xuống tên của nàng, chỉ dùng tên một nha hoàn quản lý là đủ rồi.
Chủ xưởng cầm bạc rời đi.
Cao Nhất Diệp liền cười nói với Thu Cúc: "Giờ thì, ngươi dừng chân ở bên này rồi. Sau này không ở bên cạnh ta nữa, ta sẽ rất nhớ ngươi."
Thu Cúc cũng có chút buồn bã: "Ta cũng sẽ nhớ ngài, may mà có Đông Tuyết còn đi cùng ngài."
Cao Nhất Diệp mỉm cười: "Hiện tại ngươi có một xưởng kéo sợi rồi, dự định làm sao?"
Thu Cúc cười hì hì: "Ta muốn trước tiên tính toán một chút hiệu suất của loại máy kéo sợi bông lạc hậu này, lại dùng máy kéo sợi bông tiên tiến của chúng ta để tính toán một chút, sau đó có thể tính ra, khi sản lượng bông ở đây sang năm tăng gấp đôi, thì cần bao nhiêu máy kéo sợi bông kiểu mới để có thể bảo đảm xử lý bình thường. Sau đó thừa dịp trước khi năm tới đến, tìm các thợ mộc đặt làm thêm cho đủ máy kéo sợi kiểu mới."
Thu Thiên Phiên trong lòng hiếu kỳ: ổ? Cô ta tính toán dựa theo sản lượng bông tăng gấp đôi? Lấy đâu tự tin sang năm ở đây sản lượng bông sẽ tăng gấp đôi chứ?
Hắn nghĩ thầm: ta phải mở miệng khuyên nhủ hai tiểu cô nương này, đừng mù quáng đầu tư, quá lãng phí tiền.
Đang muốn mở miệng thì...
Liền nghe được Đông Tuyết cười nói: "Tam tỷ muốn ở đâu đặt máy kéo sợi bông kiểu mới? Nếu như đặt bên Thiểm Tây, thì phải dùng thuyền chở qua đây, rất phiền phức."
Thu Cúc: "Việc này còn không đơn giản? Trở về đưa mấy sư phó thợ mộc cao cấp qua đây, cũng mở một xưởng mộc thật lớn bên thành Bồ bông kiểu mới cứ ở bên cạnh chế tạo thôi."
Nghe đến đó, trong lòng Thu Thiên Phiên nao nao: Họ còn muốn làm nguyên một xưởng mộc, vậy bản quan có cần khuyên bảo họ không đây?
Đang do dự.
Thu Cúc nói: "Ít nhất phải có được một hai trăm thợ mộc, sau này chúng ta còn phải làm rất nhiều thứ."
Đông Tuyết: "Ừ, tiền công trả cho họ cao một chút, để cho họ tăng cường làm việc, còn phải chuẩn bị lượng lớn công nhân vận chuyển, chặt cây nữa. Làm máy kéo sợi cũng không chỉ cần gỗ, bên trong cũng có không ít linh kiện bằng sắt, còn phải thuê một vài thợ rèn tới làm linh kiện."
Vừa nghe nói như thế, Thu Thiên Phiên không nói nữa.
Xưởng kéo sợi này của họ, sẽ kéo theo bao nhiêu sản nghiệp tương quan chứ? Chuyện có ơn đối với lão bách tính bản địa, hắn là quan phụ mẫu bản địa đương nhiên không thể làm rối lên. Được thôi, tiểu cô nương, các người liều mạng đầu tư đi, các người bị lỗ tiền hay không, bản quan cũng không để ý, trước tiên lo cho lão bách tính mới là đạo lý.
Hắn đang nghĩ tới đây, bên ngoài đột nhiên có một nha dịch chạy vào, hét lớn: "Tri châu đại nhân, việc lớn không tốt, núi Kê Quan Thủy Dục khẩu đã xảy ra sự cố, cửa hầm đã bị đổ, có người nói bên trong có hơn 50 thợ mỏ chưa kịp chạy ra."
Những lời này khiến Thu Thiên Phiên giật mình: "Ôi trời, mau tổ chức dân phu, đào đất đưa họ ra."
Thủy Dục khẩu núi Kê Quan, là nơi sản sinh quặng sắt quan trọng nhất của Bồ Châu, ở chỗ này có quặng sắt ở tầng thấp của bề mặt trái đất chất lượng rất tốt.
Đương nhiên, thứ này đối với bề mặt trái đất mà nói rất thấp, đối với nhân loại mà nói cũng không thấp, quan phủ kinh doanh quặng sắt này chỉ có đào, đào cả mấy trăm năm, đã sớm đào tới chỗ sâu trong lòng đất rồi.
Thứ này một khi sụp đổ, hậu quả hết sức nghiêm trọng, cho dù hiện đại, thợ mỏ bên trong cũng là cửu tử nhất sinh, mà ở cổ đại, đó chính là thập tử linh sinh.
Mặc dù Thu Thiên Phiên miệng nói rồi tổ chức người đào, nhưng trong lòng đã coi những thợ mỏ này thành người chết rồi.
Nghe đến đó, Cao Nhất Diệp cũng không khỏi nhíu mày. Đúng lúc này, nàng nghe được từ vị trí xương quai xanh mình truyền đến giọng nói rất nhỏ của Thiên Tôn: "Chúng ta đi cứu người."
Can Nhất Diên eúi đầu nhìn Thiên Tên thêu trên v nhục chỗ vi1ng quai xanh rồi gật đầu, sau đó ngẩng đầu nói với Thu Thiên Phiên: "Tri châu đại nhân, Thủy Dục khẩu núi Kê Quan ở đâu? Tôi muốn đi xem, xem có thể giúp chút sức lực cứu mấy thợ mỏ không?"
Thu Thiên Phiên lắc đầu nói: "Nếu mỏ sắt đã sụp đổ, phụ cận sẽ rất nguy hiểm. Lý phu nhân vẫn là đừng tới nơi nguy hiểm đó."
Cao Nhất Diệp chỉ vào một trăm hộ vệ phía sau mình: "Ta ở đây có không ít nhân thủ, nói không chừng có thể giúp được."