Chương 524: Cao Nhất Diệp tới
Chương 524: Cao Nhất Diệp tớiChương 524: Cao Nhất Diệp tới
Có cao tăng của Phổ Cứu tự bảo đảm, công việc phát triển của Triệu Thắng trở nên đơn giản hơn nhiều, không cần thời gian mấy ngày, rất nhiều nông dân trồng bông dã ký khế ước với Triệu Thắng.
Sau đó, một màn "phong trào nông nghiệp mới" liền được triển khai.
Chăm sóc ruộng đất, làm đồng, tưới tiêu, bón phân, cho vụ đông.
Toàn bộ nông thôn phía tây thành Bồ Châu đều trình diễn cảnh tượng vui sướng.
Tiếc nuối chính là, nông thôn phía đông lại không được.
Tầm nhìn của Thiên Tôn còn chưa mở đến bên này, bên này vẫn chưa thấy một giọt mưa.
Các nông dân trồng bông phía đông thấy được cảnh tượng phía tây, cảm giác nội tâm phải chịu bạo kích một vạn điểm. Tuy nhiên, họ cũng không biết chính là, sau khi các nông dân phía tây thành Bồ Thành nhận được cứu vớt, vô số điểm sáng từ trên người họ bay lên, từ từ đổ vào trong hộp, vì vậy tầm nhìn của cái hộp lại từ từ bắt đầu mở rộng.
Không mất bao lâu, phía đông cũng tiến vào tầm nhìn của Lý Đạo Huyền.
Tứ hải long vương, tới!
Cứ như vậy, toàn bộ Bồ Châu, đều bắt đầu hưởng thụ được ân huệ của Thiên Tôn, nước mưa tới, đại địa sinh cơ bừng bừng, các nông dân trồng bông lòng đầy nhiệt tình, bắt đầu ra sức chuẩn bị.
Đúng lúc này. ...
Đại chiến thuyền của thôn Cao Gia đã cập bờ tại bến tàu Vĩnh Tế Cổ Độ, Cao Nhất Diệp trong bộ bạch y, còn đeo các loại trang sức quý giá, thoạt nhìn ung dung lộng lẫy, từ trên thuyền nhảy xuống, đặt chân lên thổ địa Sơn Tây.
Đi thuyền cùng nàng còn có hai vị cô nương Thu Cúc, Đông Tuyết vẫn luôn theo bên cạnh, cùng với Trịnh Cẩu Tử chịu trách nhiệm làm hộ vệ cho nàng.
Đoàn người vừa mới rời thuyền, đã thấy Bát Địa Thỏ thình lình ở đâu nhảy ra, cười ha ha: "Cẩu Tử, Cẩu Tử, ngươi rốt cuộc tới rồi, không có ngươi, ta cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì."
Trịnh Cẩu Tử tức giận nói: "Trước tiên chào hỏi thánh nữ đại nhân đi."
Cao Nhất Diệp cười hì hì: "Chao ôi, không cần chú ý như thế, ta cũng không phải người để ý."
Bát Địa Thỏ: "Cẩu Tử ngươi xem, thánh nữ đại nhân người ta không để bụng đâu."
Trịnh Cẩu Tử cũng cười theo.
Bát Địa Thỏ: "Cơ mà, lần này thánh nữ đại nhân tới Sơn Tây là làm cái gì?"
Cao Nhất Diệp chu miệng nói: "Thiên Tôn nói, thành Bồ Châu nổi tiếng sản lượng bông dồi dào, là nơi sản sinh bông vô cùng nổi tiếng của khu vực Trung Nguyên, chúng ta phải nắm chặt tài nguyên bông bên này, thành lập một căn cứ bông quy mô lớn, đồng thời cũng chuyển nguyên ngành công nghiệp kéo sợi qua đây."
Bát Địa Thỏ: "A, thôn Cao Gia không phải chưa bao giờ thiếu cây bông sao? Bông bên trong thôn khố dùng thế nào cũng không hết được."
Nghe được mấy chữ thôn khố này, khuôn mặt Cao Nhất Diệp hơi đỏ lên! Thiên Tôn vẫn biết nàng đang trộm bông của thôn khố, hơn nữa theo trình độ quản lý vật tư của thôn khố càng ngày càng cao, toàn bộ vật phẩm ra vào thôn khố đều thống kê càng lúc càng tường tận, Tam Thập Nhị và Đàm Lập Văn cũng phát hiện nàng đang trộm bông.
Thế nhưng mọi người biết thì biết, cũng không trách nàng.
Tam Thập Nhị sẽ lén báo cáo cho Thiên Tôn số lượng bông thiếu hụt của thôn khố, mà Thiên Tôn sẽ lén ban thưởng một số bông để bổ sung vào phần Cao Nhất Diệp trộm đi, để tránh sổ sách của thôn khố không khớp.
Mọi người cùng nhau cố sức nuông chiều nàng!
Việc này thật đúng là có chút xấu hổ.
Thu Cúc đứng phía sau nàng lại nhếch mày, quay sang Bát Địa Thỏ mắng: "Bông trong thôn khố đều là Thiên Tôn ban cho, xưa nay chúng ta toàn dựa vào bông của Thiên Tôn ban cho để làm kéo sợi, điều đó rất không bền vững. Thiên Tôn nói, sau này bông của chúng ta phải làm được tự cấp tự túc, đừng để lão nhân gia hắn ngài lại phải bận tâm thả bông trên trời xuống nữa, cho nên Bồ Châu này cực kỳ quan trọng."
Bát Địa Thỏ thè lưỡi: "Thì ra là thế, cho nên thánh nữ đại nhân qua đây để phát triển ngành trồng bông và kéo sợi sao?"
Cao Nhất Diệp cười: "Không phải là ta làm, ta không biết mấy cái này. Là Thu Cúc tới phụ trách, lần này ta đi cùng cô ấy qua đây thôi."
Tứ đại thư ký lúc trước mua trong huyện thành Trừng Thành, Xuân Hồng hiện tại ở tiệm vải thôn Cao Gia, phụ trách tổ chức và hỗ trợ các nữ nhân kinh doanh tiêm vải cùna với các nỨ nhân làm ra rất nhiều! eản nahiên lớn.
Hạ Vũ thì ở huyện thành Trừng Thành, tổ chức các nữ nhân phát triển ngành thêu Trừng Thành, dùng các sản phẩm thêu tuyệt đẹp để thu bạc của các quan to quý nhân Tây An.
Hiện tại Thu Cúc cũng muốn đi ra tự đảm đương một phía.
Cao Nhất Diệp từ lâu đã trở thành bằng hữu với bốn vị thư ký, Thu Cúc muốn đi ra quản lý một phương sự nghiệp, nàng sao lại không tới cổ vũ chứ.
Trịnh Cẩu Tử cười nói với hắn: "Nếu thánh nữ đại nhân đã tới rồi, ngươi cũng nên về đội, tiếp tục làm hộ vệ cho thánh nữ đại nhân đi, lại đây, hai huynh đệ chúng ta tiếp tục."
Bát Địa Thỏ cười ha ha một tiếng, đã đứng đến bên cạnh Trịnh Cẩu Tử, hai người một trái một phải bảo vệ phía sau Cao Nhất Diệp cách một bước.
Vì vậy, Cao Nhất Diệp phía trước, hai vị cô nương như nha hoàn đỉi theo, phía sau nữa là một trăm hộ vệ vũ trang hạng nặng, tư thế này đi trên đường phố, còn đáng sợ hơn cả trận thế của Triệu Thắng.
Người khác thấy Triệu Thắng còn tưởng rằng hắn là đại lão gia ở nông thôn, ngồi kiệu mà, đẳng cấp cũng chỉ tương đương với lão gia ở nông thôn.
Mà thấy điệu bộ này của Cao Nhất Diệp, lại sẽ cảm thấy nàng là phu nhân của đại quan, tuyệt đối không phải là một tiểu quan hương thân bình thường có thể so được.
Khi nàng dẫn theo đại đội ngũ đi tới thành Bồ Châu, tri châu Thu Thiên Phiên cũng bị làm cho giật mình, nghe được một bộ hạ báo lại, nói có nữ nhân số 1 như thế đã tới, Thu Thiên Phiên vội vàng từ trong nha môn tri châu chạy ra, trước tiên trốn ở xa quan sát một lát, sau đó liền không hiểu ra sao: "Nữ nhân này là thần thánh phương nào, từ đâu đột nhiên chạy đến? Tên thủ hạ phế vật của Hình Hồng Lang, gọi là Thỏ gì đó, sao lại chạy đi làm hộ vệ cho nữ nhân này rồi? Hắn theo Hình Hồng Lang chiêu an, hiện tại coi như là võ quan triều đình, làm hộ vệ cho một nữ nhân còn ra thể thống gì?"
Bộ hạ thấp giọng nói: "Nếu nữ nhân này là thê tử của vị quan nào càng lớn hơn, vậy thuyết phục rồi. Nhìn điệu bộ này của cô ta, ít nhất cũng phải là nhị phẩm cáo mệnh của triều đình, không, nhất phẩm cáo mệnh. .
Thu Thiên Phiên cẩn thận nghĩ lại, chắc là đúng rồi? Kiểu gì cũng là một cáo mệnh?
Hắn vội vàng sửa sang lại quan phục của mình, từ chỗ ẩn thân đi tới châu Bồ Châu Thu Thiên Phiên, không biết phu nhân ngài. . ."
Cao Nhất Diệp mỉm cười: "Tiểu nữ tử Lũng Tây Lý thị."
"Lũng Tây Lý thị?"
Bốn chữ này hù cho Thu Thiên Phiên giật mình, không thể nào? Không phải là Lý thị kia chứ? Lý thị còn có hậu nhân? Không có khả năng a! Thế nhưng nhìn điệu bộ này của nàng, tuyệt không khoa trương.
Thu Thiên Phiên dời ánh mắt lên người Bát Địa Thỏ, muốn nghe giải thích.
Bát Địa Thỏ cười: "Lý thị vẫn luôn làm ăn với Hình đại đương gia nhà ta... a... xin lỗi, là Hình tướng quân, là mối làm ăn quan trọng tại Thiểm Tây của chúng tôi, lần này cô ấy tới Bồ Châu chỉ là giải sầu, thuận tiện làm chút sinh ý. Hình tướng quân liền mệnh lệnh bản tướng quân đi cùng."
Thu Thiên Phiên bừng tỉnh: "Thì ra là thế."
Bát Địa Thỏ nói tiếp: "Tri châu đại nhân không phải nói, để cho Hình tướng quân nhà ta làm đủ loại nhà xưởng, làm sinh ý nhiều lên, tuyển dụng nạn dân nhiều lên sao? Việc này, phải hoàn toàn dựa vào trên người Thiểm Tây Lý thị rồi."
Giờ thì Thu Thiên Phiên đã hiểu: nói nửa ngảy, là thần tài tới rồi.