Chương 523: Vải bông Bồ Châu
Chương 523: Vải bông Bồ ChâuChương 523: Vải bông Bồ Châu
Lý Tự Thành dẫn đội bò lên trên một sườn núi nhỏ, thật sự bò không nổi nữa rồi, tất cả bộ hạ đều mệt đến nỗi thở không ra hơi.
Sau khi Vương Gia Dận chết, đại quân lưu khấu tan tác, phân tán khắp nơi, quan binh khắp nơi truy kích và tiêu diệt, Tào Văn Chiếu chọn đại một mục tiêu rồi bắt đầu đuổi tới cùng, kết quả Lý Tự Thành vận khí không tốt, không biết vì sao lại bị Tào Văn Chiếu chọn trúng.
Tào Văn Chiếu đánh cho Lý Tự Thành chỉ biết đường mà chạy, không lo được đi cướp của lão bách tính, lương thực bắt đầu eo hẹp.
Không có lương thực, sẽ không có sức lực, ngay cả chạy trốn cũng càng lúc càng khó.
Hắn biết, còn tiếp tục bị đuổi như vậy, hắn sẽ không chống cự nổi nữa.
Nhìn quân Tào Văn Chiếu ở dưới chân núi đang dự định vào núi, Lý Tự Thành không khỏi than thở: "Không nghĩ tới Lý Tự Thành ta vậy mà lại chết ở chỗ này."
Đúng lúc này, phía sau quân Tào Văn Chiếu đột nhiên có một tín sứ chạy vội tới, tín sứ kia chạy ào vào chủ doanh của Tào Văn Chiếu, không bao lâu, quân Tào Văn Chiếu liền ngừng bước tiến, không vào núi nữa, quay đầu... rời núi!
Lý Tự Thành: "Ơ, đã xảy ra chuyện gì?"
Đứa cháu Lý Quá của hắn từ bên cạnh thò đầu ra, mừng rỡ nói: "Thúc, Tào Văn Chiếu rút rồi, thật tốt quá, chúng ta được cứu rồi, ha ha ha, Tào Văn Chiếu hắn rút rồi."
Mọi người trong đội lão Bát mừng rỡ, ở trên đỉnh núi vui quá mà khóc, thậm chí có người nhịn không được bắt đầu nhảy múa, nhảy vài cái nhưng bởi vì chưa được ăn no, phịch một cái ngã xuống đất.
Lý Tự Thành nhìn theo Tào Văn Chiếu đi xa, thở dài nói: "Chắc là một lộ nghĩa quân khác gây ra đại loạn, Tào Văn Chiếu vội vã đi thu thập người có uy hiếp lớn hơn... Cái gọi là súng bắn chim đầu đàn, ai càng loạn, người đó sẽ trở thành trọng điểm công kích của quan binh. Sau này đội lão Bát chúng ta nhất định phải ghi nhớ kỹ, khép mình hành sự, đừng khiêu khích quan binh chú ý." -
"Mưa rồi! Trời mưa rồi!"
Trong thành Bồ Châu, một nông dân chạy như điên vào cửa thành, điên cuồng mà hét lên với các nạn dân trong thành: "Mưa rồi, phía tây trời mưa rồi."
Nghe tiếng la, lượng lớn nạn dân chấn động, nhưng chấn động qua đi, càng nhiều người hơn lại không tin: "Sao có thể được?"
Nạn hạn hán đã quá lâu, khiến lão bách tính cũng không dám tin tưởng thế giới này còn mưa.
Có điều, người nông dân thứ hai đi vào, người nông dân thứ ba đi vào...
Càng không ngừng có người chạy vào thành, rống lên: "Phía tây trời mưa rồi!"
Lần này không cho phép mọi người không tin nữa.
Lượng lớn nạn dân đang ăn xin trong thành bắt đầu đổ về phía cửa thành phía tây.
Ở đây phải nhắc đến một chút cây nông nghiệp đặc sản của Bồ Châu: cây bông!
[Bồ Châu Phủ Chí] ghi lại: "Tuế vô lâm lạo, cập Hà Thủy sở bại, tắc đại thu ôn nhứ."
Nói chính là chỉ cần năm nào được mùa thì cây bông nơi đây sẽ được bội thu.
Tiếc nuối chính là, từ khi hạn hạn kéo tới, ở đây đã rất lâu rất lâu không thu hoạch được cây bông rồi, hiện tại mưa vừa đến, các nông dân hoan hô nhảy nhót, không ít người chạy như điên về trong nhà, cũng mặc kệ hiện tại có phải thời kỳ thích hợp gieo trồng hay không, trước tiên chạy ào xuống ruộng, dùng cuốc cuốc hai cái cũng tốt.
Đúng lúc này, nông dân liền trông thấy hai cu li tay chân lanh lẹ khiêng một chiếc kiệu, ngồi phía trên ghế là một người mặc trang phục văn sĩ. Phía sau họ còn có một đám người đi theo, đang đẩy mấy cái xe, trên xe còn phủ vải dầu chống mưa.
Đoàn người này tắm mưa, dọc theo bờ ruộng đi tới.
Các nông dân bên ruộng bông ngừng tay, nông dân như bọn họ, vừa nhìn thấy người mặc áo văn sĩ, được người khiêng đi, chỉ biết đó là "đại lão gia", không trêu chọc được.
Khi đại lão gia đi ngang qua, họ tốt nhất là ngoan ngoãn khoanh tay đứng trang nghiêm, nếu như biểu hiện không đủ cung kính, bị lão gia sai gia nô đánh chết khiếp là cũng có khả năng. Tình huống tốt nhất chính là đại lão gia vội vàng đi ngang qua, đi càng xa càng tốt, đừng tới để ý tới bọn họ là tốt nhất. nửa là sẽ gặp chuyện không may.
Nhưng mà...
Sợ cái gì tới cái đó!
Kiệu của đại lão gia thật sự dừng ở trước mặt họ.
Các nông dân trồng bông sợ giật mình, run rẩy: "Lão gia... có... có chuyện gì?"
"Đại lão gia" mở miệng nói, giọng điệu còn rất ôn hòa: "Mặc dù ta ngồi kiệu, nhưng cũng không phải vì ta là lão gia mới ngồi kiệu. Ta bởi vì sức khoẻ kém, có bệnh suyễn, bước đi nhiều sẽ thở không nổi, cho nên hai vị đại ca hảo tâm này mới khiêng ta đi. Các ngươi đừng gọi ta lão gia, ta gọi Triệu Thắng, các ngươi gọi ta Triệu tiên sinh là được."
Các nông dân đâu chịu tin, đây khẳng định là một đại lão gia, nhưng cho dù đại lão gia nói dối thì cũng phải nghe, vội vàng nói: "Triệu tiên sinh!"
Triệu Thắng: "Ta nghe Hình tướng quân nói, ở chỗ các ngươi cây bông rất phát triển? Các ngươi đang làm đất, cũng là ruộng bông."
Các nông dân vội vàng trả lời: "Đúng vậy."
Triệu Thắng ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Hiện tại đã là mùa thu rồi, lúc này gieo bông có thể được sao?"
Các nông dân tội nghiệp lắc đầu: "Mùa trồng bông tốt nhất chính tháng tư, hiện tại trời mới mưa, khẳng định là trồng không được bông, chúng tôi cũng chỉ nhìn thấy trời mưa nên sướng quá, đi ra tiện tay cuốc mấy cái."
Triệu Thắng gật đầu, mặc dù hắn là thư sinh, nhưng tri thức tương quan đến làm ruộng cũng rất phong phú. Đây là ưu thế của thư sinh nghèo, hơn nữa những năm gần đây hắn vẫn luôn hỗ trợ nông dân các nơi làm ruộng, tri thức chuyên nghiệp phương diện này liền càng nhiều.
Triệu Thắng nở nụ cười: "Mọi người nghe qua một bài hát thiếu nhỉ chưa? Mùa đông cải tạo đất, năm sau lại trồng bông, đông nhàn lại tưới tiêu, trồng bông không tốn sức, vụ đông thêm tưới nước, sâu ít sản lượng cao."
Các nông dân đều ngẩn ra: "Chưa từng nghe qua bài hát này, thế nhưng việc nói bên trong ít nhiều cũng biết một chút."
Triệu Thắng lại gật đầu, các nông dân có kinh nghiệm làm ruộng của mình, đây là khẳng định. Thế nhưng kinh nghiệm của các nông dân thường thường không được hệ thống, họ làm hoàn toàn bằng kinh nghiệm, làm như vậy cũng không khoa học. người trồng cây bông năm sau rất tốt..."
Các nông dân trồng bông: "..."
Không quá tin tưởng lắm.
Triệu Thắng cười nói: "Như vậy đi, ta và mọi người ký một khế ước, mọi người theo phương pháp của ta nói trồng cây bông, nếu như thu hoạch bông sang năm không bằng trong năm bình thường của mọi người, ta sẽ bỏ tiền bồi thường, nếu như thu hoạch của mọi người vượt trong năm bình thường, bông mọi người trồng ra chỉ có thể bán toàn bộ cho ta. Đương nhiên, giá ta thu mua là công bằng, sẽ thu theo tiêu chuẩn giá thị trường."
Vừa nghe phương án này, hình như còn được lợi.
Các nông dân thoáng động não một chút, liền phát hiện, phương án này đối với mình chỉ có lợi mà không có hại. Nếu như thất bại đã có hắn bồi thường, nếu như thành công, mình có thể trồng ra được nhiều bông hơn, kiếm nhiều tiền hơn, vả lại không cần lo lắng vì vấn đề tiêu thụ bông nữa.
Thế nhưng, phải làm gì mới có thể tin được người này chứ? Vạn nhất hắn gạt chúng ta?
Họ đang nghĩ tới đây, liền nghe được Triệu Thắng mỉm cười nói: "Chúng ta đến Phổ Cứu tự, sẽ do Chiến Tăng đại sư bảo đảm, ký khế ước trước mặt Phật tổ, thế nào?"
Lần này các nông dân không cần suy nghĩ: "Được!"