Chương 522: Đưa bọn họ đi làm công nhân hết
Chương 522: Đưa bọn họ đi làm công nhân hếtChương 522: Đưa bọn họ đi làm công nhân hết
Lí do thoái thác của Dương Hạc cũng sớm nằm trong dự liệu của mọi người, cũng đã sớm suy nghĩ kĩ càng cách thức ứng đối.
Hình Hồng Lang mỉm cười chắp tay: "Dương đại nhân, mạt tướng cả gan có một yêu cầu nhỏ..."
Dương Hạc nhíu mày thật chặt, lưu khấu được chiêu an khẳng định sẽ đưa ra yêu cầu, cũng không biết cô ta sẽ nói ra yêu cầu gì, cũng không biết mình đáp ứng được không.
Hình Hồng Lang nói: "Trên giang hồ người người đều biết Hình Hồng Lang ta xuất thân từ Vĩnh Tế, nếu ta đã làm quan triều đình, đương nhiên muốn áo gấm về nhà. Xin triều đình ban thưởng ta chức vị thủ bị Bồ Châu, sau này ta sẽ dẫn quân thủ hộ một phương gia hương an bình, chẳng phải càng hay?"
Yêu cầu này cũng không khiến người bất ngờ!
Chức quan này có thể cho, thế nhưng, phó tướng Bồ Châu mới an bài không vài ngày đã bị ngươi giết rồi, ngươi lập tức đòi làm thủ bị Bồ Châu, chuyện này thế nào cũng cảm thấy là lạ.
Chẳng lẽ, ngươi giết hắn, chính là vì cướp vị trí của hắn?
Ý nghĩ này xoay quanh trong đầu Dương Hạc.
Đúng lúc này, Hình Hồng Lang lại nói: "Đại nhân cũng biết, trước đây ta chỉ là thương nhân muối, bản lĩnh buôn bán còn có thể, tất cả người của ta đều dựa vào buôn bán để nuôi sống bản thân, không cần bạc an bài của triều đình cấp."
Vừa nói ra lời này, Dương Hạc liền mừng rỡ.
Chút ý nghĩ vừa nãy trong nháy mắt bị xua tan. Con mẹ nó, mặc kệ ngươi có phải giết Vương Quốc Trung cướp vị trí hay không, chỉ cần ngươi không tìm ta đòi tiền, tất cả đều dễ nói.
Dương Hạc không nói hai lời: "Được, cứ quyết định như vậy đi."
Hắn chính là tam biên tổng đốc, quyền hành rất lớn, bổ nhiệm một thủ bị nho nhỏ cũng không cần thương lượng với người nào, trực tiếp vung bút lên, chuyện này hoàn thành như vậy.
Hắn còn muốn nói thêm vài câu khen ngợi, đột nhiên, một con khoái mã chạy ào vào thành, ky sĩ trên ngựa chật vật không chịu nổi, hoảng hốt tựa như mẹ ruột bị chết vậy, đến trước mặt Dương Hạc là lăn xuống ngựa, lớn tiếng la lên: "Dương đại nhân, đại sự không ổn, đại sự không ổn, Thần Nhất Khôi làm nhản rầ¡i đã câng chiếm huvyên thành Ninh Tắc " Dương Hạc cả kinh, Thần Nhất Khôi là một trong những nhánh lưu khấu mạnh nhất ở lại Thiểm Tây không qua sông tiến vào Sơn Tây, không chỉ binh lực nhiều, còn có biên quân làm nòng cốt, sức chiến đấu rất mạnh. Hắn vẫn luôn cố gắng duy trì trấn an đối với nhánh lưu khấu này, nhưng không ngờ mình mới rời khỏi không bao lâu, tên này lại làm phản rồi. Hắn chỉ thở dài một hơi: "Hắn lại làm loạn cái gì?"
"Không biết, tóm lại... huyện thành Ninh Tắc đã bị chiếm." Ky sĩ nhanh chóng nói: "Xin Dương đại nhân lập tức điều binh, bằng không rất nhiều nơi sẽ bị tàn phá."
Dương Hạc: "Đỗ Văn Hoán đâu? Hiện giờ hắn đang ở đâu?"
Gia đỉnh bên cạnh đi tới gần, thấp giọng nói: "Dương đại nhân, lần đó Thần Nhất Khôi giết sạch tộc nhân của Đỗ Văn Hoán, ngài lại muốn chiêu an Thần Nhất Khôi, đã chọc tức Đỗ Văn Hoán, hiện tại hắn căn bản không nghe mệnh lệnh của ngài nữa, không điều động được hắn."
Dương Hạc: "..."
An tĩnh quỷ dị, vài giây sau, Dương Hạc: "Tào Văn Chiếu đâu? Hiện giờ hắn đang ở đâu?"
Một bộ hạ tiến lên một bước: "Báo, Tào Văn Chiếu đang truy sát tàn quân của Vương Gia Dận, ngay ở phụ cận Tấn Dương."
Dương Hạc: "Bảo hắn trước tiên đừng đuổi nữa, dù sao thì Vương Gia Dận đã chết, tàn quân cũng không đủ gây sợ hãi, thả cho đám lính tôm tướng cua đó một con đường sống, bảo hắn lập tức trở về Thiểm Tây, thu thập Thần Nhất Khôi."
Bộ hạ hành lễ, vội vàng rời đi.
Dương Hạc quay sang Hình Hồng Lang than: "Hình tướng quân, chuyện vừa rồi, cô cũng nghe rồi đó, ài! Đây thật sự là... Cô tuyệt đối đừng học Thần Nhất Khôi kia, thay đổi thất thường, chỉ cần cô an tâm nương nhờ triểu đình, triều đình nhất định sẽ không bạc đãi cô. Bản quan phải nhanh chóng trở về Thiểm Tây đi xử lý chuyện của Thần Nhất Khôi rồi, cáo từ trước, những việc sau đó, cô và tri châu Bồ Châu thương lượng tiếp đi."
Nói xong, Dương Hạc vội vàng lên đường, dẫn theo Hạ Nhân Long mau chóng chạy về Thiểm Bắc.
Hình Hồng Lang và Bát Địa Thỏ liếc nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì mới tốt.
Nhưng trái lại tri châu Bồ Châu Thu Thiên Phiên đi tới gần, quay về Hình Hồng Lang ôm quyền: "Hình tướng quân, sau này hai người chúng ta một văn một võ, quản lý nơi đây, xin Hình tướng quân chiếu cố nhiều hơn." lần so với Vương Quốc Trung, quả thật có thể gọi là vẻ mặt ôn hoà.
Cái này gọi là gì?
Chủng qua đắc qua, chủng đậu đắc đậu.
Làm việc tốt, làm người tốt, thái độ của người khác đối với ngươi tự nhiên cũng sẽ tốt.
Mà có một số người cách làm người có vấn đề, đi tới đâu cũng cảm giác được thái độ của người khác đối với hắn không tốt. Vì sao? Bởi vì hắn cũng chỉ xứng nhận được ác ngữ tương hướng của người khác.
Hình Hồng Lang quay sang Thu tri châu ôm quyền: "Vậy chúng ta phải chiếu cố nhiều hơn rồi."
Thu tri châu lập tức đổi giọng, đè thấp giọng nói: "Thật ra bản quan cũng phái người hỏi thăm rồi, Hình tướng quân thế mà làm xưởng dệt tại bến tàu, chao ôi, bến tàu đó của cô được mấy người? Không bằng vào trong thành Bồ Châu làm một cái xưởng dệt đi, trong thành nhân khẩu nhiều, cô thuê công nhân cũng dễ."
Hình Hồng Lang cười hì hì: "Thu đại nhân, đây chính là ông nói, tôi thật sự sẽ qua đây mở xưởng dệt à."
Thu tri châu cười hắc hắc: "Tới đi, tới nhanh đi, bản quan nhìn những nạn dân này mà nhức đầu, tốt nhất là cô đưa hết họ vào xưởng của mình đi."
Hình Hồng Lang đè thấp giọng nói: "Lão nương dã tâm rất lớn, còn muốn xây xưởng xi măng, xưởng phân hóa học, đào khoáng, đúc gang, xưởng mộc, xưởng gốm sứ... Dù sao thì ông cũng biết, trước đây lão nương là thương nhân muối, thích nhất chính là kiếm tiền, lão nương hận không thể gom hết tiền trong thiên hạ vào trong túi mình, tốt nhất là lão bách tính cả thành đều tới làm công hết cho lão nương."
Thu tri châu nghe vậy mừng rỡ: "Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt, cô liều mạng xây đi, cứ xây thoải mái, đào núi đào khoáng gì đó cứ làm tuỳ thích, bản quan ở đây bảo đảm tất cả đều duyệt cho cô. Dù sao thì thời buổi này không trồng ra lương thực, tất cả lão bách tính đều không có việc làm, mỗi người đều dõi mắt trông chờ bản quan phát cháo cho họ, bản quan còn cái rắm ý mà phát. Cô lôi hết bọn họ đi làm công đi, chỉ cần có thể trả được tiền công, bản quan giơ hai tay hai chân hoan nghênh."
Hình Hồng Lang: "Hắc hắc hắc!"
Thu tri châu: "Hắc hắc hắc!"
Hai người chỉ chớp mắt như thế liền đạt thành hiệp nghị biến tất cả nạn dân đều thành người làm công, đáng thương các lão bách tính Bồ Châu ma trảo tới bọn họ...
Tuy nhiên, khi họ bị bóng ma này bắt lấy, không chỉ không cảm giác được đau khổ, trái lại còn cảm thấy rất phấn khởi.
Bởi vì, cho dù chủ nghĩa tư bản có muôn vàn chỗ không phải, nhưng vẫn mạnh hơn một chút so với chủ nghĩa phong kiến.
Cùng lúc đó, nam bộ Tấn Dương, núi Thần Nông.
Lý Tự Thành suất lĩnh đội lão Bát từ Mễ Chỉ theo hắn đi ra đánh thiên hạ, đang liều mạng chạy trốn.
Hắn vừa mới bị bại trận rất thảm liệt!
Đội Lão Bát mặc dù dũng mãnh tàn nhẫn, thế nhưng đụng phải thiết ky Quan Ninh do Tào Văn Chiếu suất lĩnh thì chỉ có nước bị treo lên đánh.
Tào Văn Chiếu một trận liền phá tan đội lão Bát, đánh cho Lý Tự Thành bỏ mũ giáp mà chạy, chỉ có thể chạy trốn vào núi Thần Nông, mà Tào Văn Chiếu còn ở phía sau tiếp tục truy kích, căn bản không dự định buông tha hắn.