Chương 543: Thủ vệ cầu Long Môn
Chương 543: Thủ vệ cầu Long MônChương 543: Thủ vệ cầu Long Môn
Bộ hạ của Tây doanh Bát Đại Vương hò hét xông tới các lão bách tính.
Trán Thạch Kiên lại toát mồ hôi: "Mau, mau qua cầu."
Vừa rồi các lão bách tính đã vô cùng hoảng loạn, hiện tại càng hoảng hơn, người lên cầu là liều mạng chạy về phía tây cầu, người còn chưa lên cầu cũng liều mạng chen lấn lên cầu.
Thạch Kiên dẫn theo 400 người đoạn hậu cho những lão bách tính này, trong lòng hoảng trống ngực đập thình thịch.
Cũng may thủ hạ của tây doanh Bát Đại Vương đều là bộ binh, không có ky binh, chạy không nhanh, không như ky binh miệng nói muốn đập mặt ngươi, giây tiếp theo móng ngựa cũng đá vào mặt ngươi rồi.
Bộ binh phải liều mạng vung cặp giò chạy về phía trước, thiêu đốt mỡ làm nhiên liệu, cho dù kéo đầy tốc độ cũng chỉ có như vậy.
Các lão bách tính chạy cũng không chậm hơn bọn chúng bao nhiêu!
Rất nhanh, toàn bộ lão bách tính đều đã chạy lền cầu. Thạch Kiên rống to hơn: "Hỏa súng binh đồng loạt bắn một vòng, sau đó lui đến trên cầu."
"Đoàng đoàng đoàng đoàng!"
200 cây hỏa súng khai hoả, họ còn chưa dùng tới súng trường nạp hậu, dùng toàn là điểu súng nòng xoắn, tầm bắn rất tốt, ngoài mấy trăm bước là có thể khai hoả, nhất thời lưu khấu xông tới nhanh nhất người ngã ngựa đổ, rơi vào hoảng loạn: "A, quan binh có hỏa súng."
"Con mẹ nó, quan binh có hỏa súng có gì khó hiểu?" Có người mắng to: "Không có hỏa súng mới kỳ lạ đó? Sợ cái rắm! Đối diện mới chỉ mấy trăm cây hỏa súng mà thôi, xông lên."
Đại quân lưu khấu tiếp tục điên cuồng xông tới.
Quân Thạch Kiên bắn một phát xong, liền lui lên trên cầu, lúc này các lão bách tính đã chạy đến giữa cầu. Quân Thạch Kiên lui đến phía sau bao cát xếp trên cầu, các hỏa súng binh vội vàng nạp đạn.
Tốc độ nạp đạn của điểu súng nòng xoắn rất chậm!
Còn chậm hơn nhiều so với súng nòng trơn, càng đừng so với súng trường nạp hậu.
Các binh sĩ chân tay lúng túng nạp vào một hồi, trong lòng hoảng muốn chết.
Cñnn mayv ho còn ceó 200 vê sở binh những vê sở bỉinh này aina cung cài tên, quay về tặc quân bắn loạn một hồi, cũng coi như hỏa lực bao trùm trên mức độ nhất định, tranh thủ chút thời gian cho hỏa súng binh nạp đạn.
Hỏa súng binh hoàn thành nạp đạn, vội vàng lần nữa giơ hỏa súng lên: "Đoàng đoàng đoàng!"
Bộ đội phía trước nhất của tặc binh lại người ngã ngựa đổ một loạt.
Nhưng lượng lớn tặc quân tiếp tục từ phía sau xông tới, vượt qua thi thể của đồng đội, nhằm phía đầu cầu.
Tặc binh quá nhiều! Nhiều tới mấy vạn.
Chỉ dựa vào 200 cây hỏa súng muốn đánh tan sĩ khí của chúng, đó là nằm mơ.
Thạch Kiên quay đầu nhìn thoáng qua, các lão bách tính đã chạy về phía tây cầu được một đoạn.
Hắn vội vàng lại bảo bộ hạ: "Lui lui lui, chúng ta lui lại."
Các hỏa súng binh cũng theo lão bách tính cùng lui về hướng tây, từ chỗ bao cát đầu cầu lui đến phía sau bao cát ở giữa cầu, lại ở chỗ này bắt đầu một vòng nạp đạn.
"Ha ha ha!" Các tặc binh cười ha hả: "Tốc độ bắn của bọn chúng rất chậm, số lượng cũng không nhiều, mọi người không phải sợ, xông lên, xông một đợt nữa là đến trước mặt họ rồi."
"Cây cầu kỳ quái này thú vị thật, chỉ cần chúng ta cướp được cây cầu này, sau đó có thể muốn ở Sơn Tây là ở Sơn Tây, muốn đi Thiểm Tây là đi Thiểm Tây, hai bên cướp thoải mái."
Tiên quân của tặc binh hò hét xông lên mặt cầu.
Thế nhưng mặt cầu cũng không bằng phẳng, ở đây hẹp hơn nhiều, trận hình vốn phân tán của tặc binh hiện tại chen chúc hết lên cầu, chi chít người.
Cái này đã thành bia ngắm rất tốt cho hỏa súng.
Thạch Kiên ra lệnh một tiếng, các hỏa súng binh bắt đầu tự do bắn súng.
Quay về quân địch chen chúc thành một cục nổ súng, hiển nhiên quá dễ trúng mục tiêu.
200 viên đạn bay qua, gần như có 200 tặc binh trúng đạn, trong nháy mắt ngã xuống một loạt, mặt cầu chật hẹp đã chất đống thi thể.
Trong lòng tặc binh đã hơi hoảng... Vương: "Có người chết đúng lúc, cầm thi thể của họ làm thuẫn bài, đẩy mạnh lên phía trước."
Các tặc binh: "!"
Ngớ ra trong thời gian ngắn, nhưng rất nhanh hung tính và ác tính, đã chiếm thượng phong. Thật sự có người đã cầm thi thể của chiến hữu lên, trốn phía sau thi thể để tiến lên trước.
Một hàng thi thể thật dài được nâng dậy, trên mặt cầu xếp thành một một hàng ngang, chỉnh tề hướng về phía trước...
Hình ảnh kinh khủng này, khiến dân đoàn thôn Cao Gia sợ hết hồn.
200 vệ sở binh càng sợ đến nỗi tay nhữn ra.
Thạch Kiên: "Mẹ nó, tây doanh Bát Đại Vương này có phải người không vậy? Binh dưới trướng hắn ít nhiều cũng có chút không bình thường sao?"
"Lựu đạn đâu? Cho ta lựu đạn!"
"Có thể nổ làm hư cầu của Thiên Tôn không?"
"Khẳng định Thiên Tôn sẽ không quan tâm cầu, ngài càng quan tâm tính mạng của mọi người hơn."
"A, đúng, mau ném lựu đạn."
Có người lấy ra lựu đạn rồi ném về phía trước, rơi vào trong trận của tặc binh dày đặc, ầm một tiếng vang lên, nhưng mà, lựu đạn đối với loại trận hình dày đặc thế này trái lại hiệu quả không tốt, khi nó nổ tung, mảnh đạn còn chưa kịp tản ra, đã bị mấy người gần nhất hút hết rồi.
Mấy người bị nổ chết cũng biến thành tường thi thể, bị người sống tiếp tục đẩy tới trước.
Đám người Thạch Kiên sợ quá toát cả mồ hôi lạnh.
Lần đầu tiên tác chiến với quân địch không có nhân tính như thế, đánh mà trong lòng sợ hãi.
Mắt thấy sắp bị xông tới trước mặt, đột nhiên, các lão bách tính đã chạy tới bên cầu phía đông liền la toáng lên, trong tiếng la mang theo niềm vui mừng khôn xiết, tiếp theo, lượng lớn lão bách tính tản ra hai bên.
Từ phía sau xuất hiện một nhánh quân đội, người dẫn đầu đeo khăn đen che mặt, chính là Trình Húc.
Trình Húc đã lâu không lên chiến trường rồi!
Là tổng giáo viên dân đoàn thôn Cao Gia, mấy năm nay gã vẫn luôn huấn luyện binh sĩ, quản lý hậu phương, quản lý quân giới, cãi nhau với Từ là chẳng làm được mấy việc chính sự.
Hôm nay trở lại chiến trường, có thể nói tinh thần phấn chấn.
Đảo mắt về phía trước, trên cầu Long Môn Hoàng Hà hết sức sáng sủa, không thấy chút xíu cái bóng của thái nãi nãi.
Vũ khí tiên tiến, binh sĩ quân kỷ nhất lưu, hậu cần sung túc, quân đội như vậy thua thế nào?
Nếu không thua được, vậy đương nhiên sẽ không có thái nãi nãi.
Gã đã rất nhiều năm rất nhiều năm không thấy thái nãi nãi nữa rồi.
Trình Húc cười lớn một tiếng: "Thạch Kiên, bảo người của ngươi trốn phía sau bao cát cho kỹ vào."
Thật ra không cần gã nói câu này, Thạch Kiên cũng đã hiểu nên làm gì, sợ quá liền chui vào trong đống bao cát, 400 thủ hạ bên cạnh hắn cũng đều làm theo, tất cả đều trốn trong đống bao cát.
Trong nháy mắt trên mặt cầu chỉ còn lại quân của tây doanh Bát Đại Vương còn đứng.
Thậm chí Trình Húc cũng lười hạ lệnh, chỉ phất tay chỉ tay vào trên cầu.
2000 binh sĩ dân đoàn phía sau gã lập tức khai hoả.
Cái này không chỉ là 200 cây hỏa súng nữa, mà là 1000 cây hỏa súng. Trong đó có 500 cây súng trường Chassepot kiểu mới nhất, 1000 cây hỏa súng nòng xoắn, đã không còn hỏa súng nòng trơn, bởi vì súng nòng trơn đã triệt để đào thải, đã thành đồ chơi của dân binh rồi.
1500 cây hỏa súng này đồng thời khai hoả, uy lực đó cũng không phải khoác lác, cho dù các tặc binh đang đẩy thi thể tiến lên, cũng không ngăn được hỏa lực đáng sợ như vậy.
Trong nháy mắt, trong nháy mắt ngắn ngủi, tặc binh trên mặt cầu liền thương vong thảm trọng.