Chương 544: Trình độ sáng tác của Trình Húc
Chương 544: Trình độ sáng tác của Trình HúcChương 544: Trình độ sáng tác của Trình Húc
Sau một vòng bắn đồng loạt, đã khiến tây doanh Bát Đại Vương ngẩn ra.
Hắn cũng không nghĩ tới, thoáng cái quan binh có nhiều hỏa súng binh tới như vậy...
Con mẹ nó, đây là lộ quan binh nào? Trước đây chưa từng gặp phải thứ hung hãn như thế.
Tuy nhiên, giữa làm rõ ràng chuyện này và giữ được tính mạng, hắn lựa chọn cái sau.
Xuất ra tuyệt học lưu khấu am hiểu nhất: "Rút lui!"
Chỉ cần nhìn thấy tình thế có một chút không đúng liền lập tức lui lại, đây mới là diện mạo của lưu khấu. Cũng chỉ có dựa vào một chiêu này, mới có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống.
Tây doanh Bát Đại Vương nói đi là đi, đoạn sau biến thành đoạn trước, vung hai chân liền chạy về phía đông bắc. Chúng không có trọng giáp, tất cả đều là khinh trang, phụ trọng của mỗi binh sĩ còn nhẹ hơn cả hỏa súng binh của thôn Cao Gia, vừa vung chân cái là chạy cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Chỉ để lại thi thể khắp mặt đất, cùng mấy tặc khấu bị thương mà chưa chết đang rên hừ hừ trên mặt đất.
Lúc này Trình Húc mới dẫn binh chậm rãi đi tới trên mặt cầu Long Môn.
Thạch Kiên trốn trong đống bao cát thò đầu ra, quay về Trình Húc nở nụ cười xấu hổ: "Hòa giáo viên, nhờ có ngươi tới kịp thời, thiếu chút nữa ta đã nằm xuống chỗ này rồi."
Trình Húc: "Chỉ chớp mắt thôi, bên Sơn Tây lại loạn như thế rồi? Mặc dù vừa rồi chỉ vội vã nhìn lướt qua, ít nhất ta cũng nhìn thấy hai ba vạn tặc quân."
Thạch Kiên: "Rất loạn, từ sau khi Tào Văn Chiếu, Vương Thừa Ân đều bị triệu về Thiểm Tây đối phó với nhóm Thần Nhất Khôi, tặc quân Sơn Tây càng làm loạn hơn."
Trình Húc dở khóc dở cười: "Chúng là học sinh khi giáo sư không ở phòng học sao?"
Thạch Kiên cũng dở khóc dở cười: "Đúng thật! Chỉ cần Vương tiên sinh không có mặt, Cao Tam Oa có thể viết chữ trên trần nhà, hiện tại Tào Văn Chiếu không có mặt đám lưu khất này muốn lât trời rầi" Trình Húc: "Đỗ Văn Hoán đâu?"
Thạch Kiên: "Đỗ Văn Hoán đã bị hạ ngục rồi."
Trên đầu Trình Húc chậm rãi nhảy ra một dấu chấm hỏi: "Vì sao?"
Tin tức bên quan phủ, quả thật Trình Húc không biết rõ bằng bọn Thạch Kiên.
Thạch Kiên có chút thổn thức: "Mấy tháng trước, Thần Nhất Nguyên bao vây Khánh Dương, Đỗ Văn Hoán chạy đi giết huynh đệ Thần gia báo thù, sau khi thành công giết chết Thần Nhất Nguyên, hắn lại thuận lợi giết một số nạn dân của Duyên Xuyên để kiếm công, bị Ngô Sân phát hiện, Ngô Sân liền vạch tội hắn, tiếp theo cấp sự trung Trương Thừa Chiếu cũng vạch tội theo, Đỗ Văn Hoán liền bị hạ ngục cách chức."
Nghe vậy, Trình Húc cũng không khỏi cười khổ: "Sát lương mạo công* sao? Nếu như việc này xảy ra ở trong địa bàn chúng ta, Thiên Tôn đã cho một chưởng rồi. Mấy ngày trước Thiên Tôn nói, thôn Cao Gia chúng ta thiếu một hiệu trưởng trường quân sự, ta còn đang suy nghĩ có nên lừa gạt Đỗ Văn Hoán tới không, không ngờ hắn lại là tên bại hoại sát lương mạo công, người như thế Thiên Tôn tuyệt đối sẽ không cần."
Thạch Kiên nhìn hai nghìn dân đoàn phía sau Trình Húc, nhịn không được hỏi: "Hòa giáo viên, lần này tinh nhuệ của chúng ta đều xuất hiện rồi sao?"
Trình Húc gật đầu: "Thiên Tôn nói, phải củng cố bến đò Long Môn, huyện thành Hà Tân, phủ thành Bình Dương, tuyến đường thẳng từ hướng nam đến thành Bồ Châu. Tuyến đường này nằm ở giao giới giữa Thiểm Tây và Sơn Tây, mà lưu khấu thích nhất là hoạt động ở loại giao giới này, chúng ta phải đánh cho chúng sợ, chúng mới không dám trở lại."
Thạch Kiên hiểu được.
Trình Húc: "Cầu Long Môn Hoàng Hà, sau này sẽ là một yếu đạo chiến lược cực kỳ quan trọng, vận chuyển hàng hóa trên đất liền giữa Sơn Tây và Thiểm Tây đều sẽ đi cây cầu này, hiện tại nếu là ngươi phụ trách canh giữ, ngươi nhất định phải bảo vệ cẩn thận."
Thạch Kiên hơi xấu hổ: "Chỉ bằng 400 người của ta, muốn bảo vệ cây cầu này trước mấy vạn lưu khấu, thật sự có chút khó khăn."
Trình Húc cười vỗ vai hắn: "Yên tâm, sau trận đánh này, ngươi sẽ không chỉ có 400 người rồi."
Thạch Kiên lấy làm lạ: "Giải thích thế nào?"
Trình Húc: "Lại đây, cầm giấy bút tới, ta dạy ngươi viết tấu chương thế nào." Thạch Kiên: "? ? 2"
Chỉ thấy Trình Húc cầm lấy bút, xoát xoát bắt đầu viết, phía trước là một loạt lời lẽ vỗ mông ngựa vô ích, trực tiếp lược bớt, viết đến chính đề: "... Tặc Lão Hồi Hồi, tây doanh Bát Đại Vương, liên tục công huyện Hà Tân, thần phụng mệnh đóng ở Hà Tân, mặc dù thủ hạ chỉ có 400 binh lực, nhưng không hề sợ hãi. Tặc tù Lão Hồi Hồi lấy 2000 ky binh tấn công quân trận của thần, thần đơn thương độc mã, ngạo nghễ trước trận, lớn tiếng chửi bới Lão Hồi Hồi, khiến hắn hiểu ra lý lẽ, xấu hổ che mặt rút đi."
"Sau đó, tây doanh Bát Đại Vương mang năm vạn tặc binh công, thần xung phong đi đầu, cùng tặc tử chiến không lùi, thân trúng vài tên, vẫn xông vào trận địa địch, ba lần vào ba lần ra, giết cho tặc tử sợ đến vỡ mật, sau đó bộ hạ và dân đoàn tới đánh lén, đánh bại tây doanh Bát Đại Vương tại Long Môn Cổ Độ... Sau đó, đại phu lấy ra mũi tên trên người thần, chừng hơn hai cân..."
Viết đến đây, Trình Húc thu bút, dương dương đắc ý thổi khô mực, cười nói: "Thấy chưa? Tấu chương này của ta đưa lên, ít nhất cũng phải quan thăng hai cấp."
Thạch Kiên toát mồ hôi lạnh: "Hòa giáo viên, ngươi viết những cái này, mười câu hết chín câu nói mò a."
Trình Húc cười ha ha: "Đương nhiên ta biết là ta đang viết bậy, thật ra sau khi đưa lên, đại quan và hoàng đế cũng sẽ biết ta là viết bậy, thế nhưng điều đó không quan trọng, ngươi lật xem sách sử, trên đó nói mò rất nhiều. Dù sao chỉ cần kết quả đúng là được, Lão Hồi Hồi và tây doanh Bát Đại Vương rút lui là thật, ngươi thật sự bảo vệ được Long Môn Cổ Độ. về phần quá trình, cho dù ngươi nói khoác một phen, vậy có ngại gì chứ? Chiến báo khoác lác đẹp một chút, mọi người đều thích xem, không có người so đo đúng sai. Trừ phi ngươi là Yêm đảng người người hô đánh."
Thạch Kiên: "...."
Trình Húc vỗ vai hắn: "Nỗ lực lên, rất nhanh ngươi sẽ được thăng quan rồi."
Thạch Kiên không biết nói gì, nhưng vẫn trịnh trọng đem lá thư này bỏ vào bì thư, gắn xi vào, sau đó lấy lỗ tai của tặc tử bị hỏa súng bắn chết bỏ vào trong hộp, phái người đưa cho tổng binh Thiểm Tây Vương Thừa Ân xem qua.
Trình Húc chỉ điểm Thạch Kiên vài câu, sau đó dẫn binh tiếp tục đi về hướng đông bắc.
Mà một vạn lão bách tính Hà Tân kia trận đánh này làm cho hoảng sợ, nhất thời nữa khắc nào dám về huyện thành Hà Tân nữa? Huyện thành đó mai, sẽ bị tặc binh đánh đến trước mặt bất cứ lúc nào, còn không bằng ở chỗ này không quay về nữa.
Quan binh ở đây có vẻ rất lợi hại.
Đương nhiên Thạch Kiên cho phép họ ở lại trong thủy trại.
Trải qua trận chiến này, Thạch Kiên cảm giác được thủy trại nho nhỏ không quá an toàn, không được, phải mở rộng, vội vàng lại viết thơ cho Tam Thập Nhị ở thôn Cao Gia, xin một khoản phí dụng để mở rộng cái trại nho nhỏ này.
Đương nhiên Tam Thập Nhị sẽ không cự tuyệt: "Được, xi măng lập tức cho người đưa đến, lại cho mấy mũ lam qua đó, ngươi tổ chức một vạn nạn dân của huyện Hà Tân đó thành công nhân, xây thủy trại đó thành một tòa thành xi măng đi."
Thạch Kiên mừng rỡ...
Mà cùng lúc đó.
Nhóm Hình Hồng Lang cũng vừa rời khỏi thành Bồ Châu, bắt đầu xuất phát về hướng bắc, sau khi đi được mấy chục dặm, một trấn nhỏ xuất hiện tại bờ Hoàng Hà phía trước, trông rất hoang tàn, đổ nát, không có tường trấn.
Cao Sơ Ngũ: "A, trấn này tan hoang quá, đây là nơi nào?"
Hình Hồng Lang: "Nơi này gọi là trấn Tôn Cát, thuộc quản lý của huyện Lâm Y, trước đây là có tường thành, chắc là khi quân Lão Trương Phi qua đây làm loạn, đã huỷ đi tường thành."
Sát lương mạo công: giết người tốt lấy công lao.