Chương 548: Trong hộp trời mưa rồi
Chương 548: Trong hộp trời mưa rồiChương 548: Trong hộp trời mưa rồi
Buổi trưa, Lý Đạo Huyền đang bưng một tô cơm thịt xay mộc nhĩ, ngồi trước máy vi tính ăn cơm, cho nên không "đồng cảm" vào trong hộp đi nghịch phá.
Tầm nhìn của hộp đang tập trung trên nhóm người Hình Hồng Lang.
Bởi vì, nhóm Hình Hồng Lang càng ngày càng tiếp cận chiến khu, có thể giao chiến với lưu khấu bất cứ lúc nào, đương nhiên y phải quan tâm bên đó nhiều hơn.
Lúc này nhóm Hình Hồng Lang vừa lúc đi tới trước một con sông nhỏ.
Từ bên ngoài hộp Lý Đạo Huyền nhìn vào, con sông này rất nhỏ, bên trong chỉ có một chút nước, y nghĩ thầm: "Chắc đây là một con sông nhỏ không tên?"
Đang nghĩ tới đây, liền nghe được Hình Hồng Lang chỉ vào con sông kia và nói: "Đây là sông Phần nổi tiếng, sông mẹ của nhân dân Sơn Tây ta."
Cao Sơ Ngũ: "Cái gì, chỉ một chút nước như thế cũng có thể trở thành sông mẹ? Vậy người Sơn Tây phải có bao nhiêu?"
Hình Hồng Lang dở khóc dở cười: "Con sông này trước đây rất lợi hại, đáng tiếc..."
Lý Đạo Huyền múc một thìa cơm bỏ vào miệng nhai, tay đang rảnh, liền gõ hai chữ sông Phần vào máy vi tính, tìm kiếm...
Tư liệu tới rồi!
Thì ra, sông Phần cổ đại đích thật là một con sông lớn, rất nhiều nhánh sông, ban ơn cho cả Sơn Tây, cho nên được xưng là sông mẹ của nhân dân Sơn Tây, năng lực vận tại của sông này cũng vô cùng xuất sắc, đã từng có tràng cảnh "vạn bè xuống sông Phần", nhưng sau đó bởi vì hai bờ sông chặt cây cối, đất bị sói mòn, lượng nước sông Phần giảm đi, đến triều Minh, trên sông chỉ có thể "Thu hạ đặt thuyền, đông xuân lấy cầu đất qua sông".
Hơn nữa Minh Mạt hiện tại đã rơi vào thời kỳ tiểu băng hà, thiên hạ hạn hán, nước mưa càng ít.
Hơn nữa hiện tại là mùa đông năm Sùng Trinh thứ 4, lập tức sẽ đến năm Sùng Trinh thứ 5 rồi, mùa này cũng là mùa cạn nước.
Nhiều nhân tố chồng lên, sông Phần đáng thương này cũng chỉ còn thừa lại một chút nước, rất xấu hổ.
Hình Hồng Lang chỉ vào rãnh nước nhỏ này nói: "Đừng xem nó nhỏ, đến phủ Bình Dương đấy, vào mùa hè nước nhiều, chúng ta có thể dựa vào con sông này vận chuyển hàng hoá đến phủ Bình Dương, trợ giúp Vương Tiểu Hoa."
Nghe nói như thế, Lý Đạo Huyền lại "ồ" một tiếng: "Thông phủ Bình Dương? Vậy thú vị rồi."
Y mở ra phần mềm bản đồ để xem, sông Phần này thật đúng là thông đến phủ Bình Dương.
Chỉ là tầm nhìn trong hộp của y còn chưa tới được phủ Bình Dương, cho nên tạm thời không nhìn thấy mà thôi.
Điều này trái lại đã làm cho trong lòng Lý Đạo Huyền có một chủ ý nhỏ: Hiện tại quan binh đóng quân duy nhất tại phủ Bình Dương cũng chỉ có nhóm của Vương Tiểu Hoa, không có quan binh khác, cho nên trên thực tế nó không nằm trong kiểm soát của thôn Cao Gia.
Vương Tiểu Hoa cũng vẫn ở bên đó cố gắng làm tốt danh tiếng.
Thôn Cao Gia vẫn đang thông qua đường bộ, vận chuyển lương thực qua đó trợ giúp Vương Tiểu Hoa, thế nhưng vận chuyển đường bộ rõ ràng không lợi hại bằng đường thuỷ, nhưng sông Phần này vẫn chỉ là một rãnh nước nhỏ, chỉ có mùa hè mới có thể đi thuyền, hai mùa đông xuân thì không thể, cái này rất xấu hổ.
Xem ra, phải dùng chút thủ đoạn để cho con sông này có thể cho thuyền đi được.
Y lấy ra một cá thước đo, tiếp đó đo sông Phần trong hộp...
10 xăng-ti-mét !
Hạ du của con sông này, vậy mà rộng không đến 10 xăng-ti-mét.
Đổi lại, nó tại Minh Mạt cũng chỉ rộng 20 mét.
Đây vẫn là hạ du, nếu như đến vùng trung du và thượng du, không biết sẽ hẹp hơn bao nhiêu.
Lý Đạo Huyền đi lên sân thượng, cầm lấy cái xẻng dùng để trồng hoa, sau đó quay về trong hộp ước lượng một chút... Lão tử mà xúc một xẻng, đường sông ít nhất sẽ mở rộng gấp đôi.
Có điều, chỉ mở rộng đường sông là vô dụng, còn phải có nước!
Minh Mạt thiên tai, thiếu nước, mở rộng đường sông đơn thuần không có tác dụng, trong sông nếu không trữ nước sẽ không có bất cứ ý nghĩa gì.
Lý Đạo Huyền đang suy nghĩ vấn đề này...
Đột nhiên, y phát hiện chỗ nào không đúng. Trời mưa rồi!
Không phải là mưa của mình làm, là mưa thật, trời mưa rồi.
"gạ"
Y canh cái hộp này đã mấy năm, toàn nhìn thấy là thiên hạ hán hạn, dân chúng lầm than, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trong hộp có mưa.
Từ tầm nhìn của Lý Đạo Huyền nhìn trời mưa trong hộp là vô cùng thú vị.
Mưa đó từ vị trí cái nắp hộp "đột ngột xuất hiện", bay xuống mặt đất trong hộp, mưa còn không nhỏ, đổ ào ào rất mạnh.
Nhóm Hình Hồng Lang đang đi dọc theo bờ sông Phần, đột nhiên thoáng cái trời giáng mưa to, quả thực đã khiến những người gặp hạn đã lâu này giật mình.
Phản ứng đầu tiên của họ chính là: "Thiên Tôn làm mưa rồi?"
Tuy nhiên, khi họ ngẩng đầu lại không nhìn thấy cái đầu rồng của tứ hải long vương.
Cao Sơ Ngũ: "Oa, lần này trời mưa không phải là Thiên Tôn mời long vương tới làm."
Trịnh Đại Ngưu: "Ngạc nhiên thật đấy."
Lão Nam Phong trợn trắng mắt: "Quá khó hiểu, các ngươi thấy trời mưa mà lại cảm thấy ngạc nhiên, hạn hán mấy năm đã khiến mọi người choáng đầu rồi sao? Trời mưa là việc rất bình thường."
Tạo Oanh: "Khi ngươi nói lời này nếu như không khoa tay múa chân thì ta sẽ tin."
Nhóm người đả kích lẫn nhau một hồi, lại cùng nhau ngửa mặt lên trời cười ha hả: "Ha ha ha ha, trời mưa rồi."
Lúc này Lý Đạo Huyền đang nhanh chóng di chuyển tầm nhìn, nhìn tới nhìn lui những nơi mà tầm nhìn của mình có thể đạt tới.
Trời mưa rồi, lần này là trời mưa thật rồi, hơn nữa là trời mưa phạm vi lớn, Sơn Tây, Thiểm Tây, thượng du Hoàng Hà, nhiều nơi đều đang mưa.
Y thế mới biết, mặc dù thời kì tiểu băng hà rất thảm, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có một giọt mưa, thỉnh thoảng vẫn rơi xuống.
Sau trận mưa này, lượng nước sông Phần... xem ra sẽ nhiều lên.
Vậy cái xẻng của mình, hình như có được công dụng rồi.
Lý Đạo Huyền quay về sông Phần đáng thương kia, đường sông rộng 10 xăng-ti-mét, nở nụ cười hắc hắc. Lúc này, nhóm Hình Hồng Lang còn đang tắm mưa, chậm rãi đi tới bên bờ sông, vừa đi, Hình Hồng Lang vừa nói: "Nếu sông Phần khôi phục năng lực vận tải như trước đây, chúng ta sẽ không phải bước đi vất vả như vậy nữa, ngồi thuyền, ăn lẩu ca hát, dễ dàng là có thể đến phủ Bình Dương."
Lão Nam Phong cười: "Ha ha ha, nói đùa à, sao có thể? Hai bờ sông nhiều năm qua không ngừng chặt cây, tất cả phù sa đều chảy xuống đáy sông, lắng đọng lại, tắc nghẽn khắp nơi... Thế này, sao mà đi thuyền?"
Hắn vừa mới dứt lời, liền cảm giác được nước mưa trên đỉnh đầu hình như đột nhiên nhỏ đi.
Lão Nam Phong: "Ơ, mưa nhỏ rồi?"
Hình Hồng Lang: "Không! Là có cái gì chặn mưa, không phải là mưa nhỏ đi."
Tạo Oanh: "Mau nhìn đỉnh đầu."
Mọi người cùng nhau ngẩng đầu, liền thấy được tầng mây trên bầu trời tách ra, một bàn tay màu vàng khổng lồ đang cầm một cái xẻng lớn vô cùng duỗi xuống.
Bàn tay và cái xẻng đều rất to, đã che khuất cơn mưa trên đỉnh đầu mọi người.
"Thiên Tôn muốn làm gì?"
"Cái xẻng to như vậy, khẳng định là xẻng tiên."
Ngay trước mắt bao người, cái xẻng xoát một cái cắm vào lòng sông xa xa phía trước họ, chỉ nhẹ nhàng xúc một cái... Phù sa lắng đọng dưới đáy sông đã bị đào đi một đống to như một ngọn núi nhỏ.