Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 549 - Chương 549: Tiếp Tục Đi Tới

Chương 549: Tiếp tục đi tới Chương 549: Tiếp tục đi tớiChương 549: Tiếp tục đi tới

Phù sa đào từ dưới sông cũng không thể lãng phí, Lý Đạo Huyền đổ hết lên khu đất trống bên cạnh con sông, lại trải phù sa ra, đợi những phù sa này khô đi, sẽ biến thành đất đai vô cùng màu mỡ, dùng để trồng hoa mầu sẽ rất tốt.

Các lão bách tính sinh sống ở đoạn đường sông này sẽ không bỏ thứ tốt như thế.

Nhóm Hình Hồng Lang ngẩn ra nhìn cái xẻng đào móc trong lòng sông, cũng không chỉ đào chỗ đó, mà là đào dọc theo đường sông, một xẻng tiếp một xẻng, rất nhanh, một đoạn đường sông thật dài được mở rộng, đào sâu và khơi thông.

Sông Phần ở đây đổ vào Hoàng Hà, một khi sông Phần được mở rộng, đáy sông được đào sâu, mực nước tự nhiên sẽ hạ xuống, nước sông Hoàng Hà lập tức chảy ngược vào, rất nhanh đã đổ đầy mực nước đoạn đường sông này.

Đường sông hẹp vốn chỉ rộng 20 mét, thoáng cái biến thành rộng 40 mét, hơn nữa nước cũng sâu hơn, có thể cho thuyền lớn hơn nữa chạy.

Nhóm Hình Hồng Lang ngẩn người một hồi, sau đó mới hiểu ra: "À, Thiên Tôn đang mở rộng đường sông, để cho sau này chúng ta có thể đi thuyền trên sông."

Lão Nam Phong: "Ặc, vừa rồi ta còn nói con sông này không thể đi thuyền được, đây là Thiên Tôn đang đả kích ta sao?"

Tạo Oanh mắng: "Ngươi có tài đức gì để Thiên Tôn đả kích ngươi?"

"Cái này cũng phải." Lão Nam Phong xấu hổ cười: "Thiên Tôn không rảnh vì đả kích ta mà làm chuyện lớn như vậy, đây đương nhiên là tạo phúc cho lão bách tính rồi, cũng thuận tiện chúng ta tiếp viện phủ Bình Dương."

Chỉ thấy xẻng tiên của Thiên Tôn dọc theo đường sông không ngừng đào hướng lên thượng du, rất nhanh đã biến mất trong tầm nhìn của mọi người.

Nước sông Phần trong khoảng thời gian ngắn đã xuất hiện hiện tượng đảo lưu! Hiện tại căn bản không phải sông Phần đang hoà vào Hoàng Hà, mà là lượng lớn nước sông Hoàng Hà đang chảy ngược vào sông Phần, hiện tượng này tiếp tục thời gian rất dài, cuối cùng mới ổn định lại.

Đó đương nhiên là Lý Đạo Huyền đào mệt rồi!

Dù cho sông Phần thu nhỏ lại 200 lần, vẫn dài đến mức vô lý, sau khi Lý Đạo Huyền đào hơn 10 ki lô mét phải dừng lại nghỉ ngơi. Y cũng không nóng vội, sông Phần rất dài, một ngày là đào không xong, hơn nữa hiện tại tầm nhìn chưa mở rộng đến phủ Bình Dương, từ từ đào, mỗi ngày đào khoảng 10 ki-lô-mét, nhẹ nhàng quá độ, tránh nước sông Hoàng Hà chảy ngược quá nhanh cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Nhưng trải qua y đào như thế, đoạn đường sông từ cửa sông Phần đổ vào Hoàng Hà cho đến huyện Hà Tân thoáng cái rộng rãi hơn không ít, thuyền hàng hơi lớn một chút đã có thể chạy vào được.

Hình Hồng Lang chỉ vào huyện thành Hà Tân đổ nát phía trước, cười nói: "Một khi thuyền hàng của chúng ta có thể đến nơi đây, huyện thành này rất nhanh là có thể xây dựng khang trang hơn."

Mọi người ngẩng đầu, kính nể nhìn bầu trời, hiện tại Thiên Tôn đã không còn ở đây, chắc đào đường sông xong đã trở về thiên giới rồi, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự kính ngưỡng của bọn họ đối với Thiên Tôn.

Đây thật đúng là đại thần thông cấp độ dời núi lấp biển!

"Nói đến, cơn mưa này... to quá." Lão Nam Phong lên tiếng: "Nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với hỏa súng của chúng ta, nếu như dưới tình huống như vậy đụng phải tặc binh, hỏa súng của chúng ta sẽ không bắn được, sẽ hết sức nguy hiểm. Nếu đánh bằng vũ khí lạnh, ưu thế của chúng ta cũng không lớn, đến lúc đó chính là liều nhân số thôi."

Câu nói này đã nhắc nhở mọi người. Mọi người đồng thời cả kinh: "Không xong! Nhanh tìm một nơi có thể tránh mưa."

"Mọi người mau vào huyện thành Hà Tân, vào nhà dân tránh mưa."

Cùng lúc đó, phủ Bình Dương.

Lượng lớn tặc binh đã tràn về phía phủ Bình Dương.

Đại soái ca Phiên Sơn Diêu lại tới rồi.

Lần trước hắn đánh phủ Bình Dương đã bị Vương Tiểu Hoa dùng hỏa súng đánh đuổi, nhưng lần này đột nhiên trời giáng mưa to, Phiên Sơn Diêu liền cảm giác được cơ hội lại tới rồi.

Dưới trời mưa to là hỏa súng không thế sử dụng được.

Tuy nhiên hắn đã quên một việc, phủ Bình Dương là một phủ thành lớn, cũng không phải thôn quê.

Quân đội đóng quân trong phủ thành, chỉ viện hậu cần vật tư là cực kỳ phong phú.

Đậu Văn Đạt ra lệnh một tiếng, các lão bách tính trong thành lập tức cầm lấy mọi thứ có thể che mưa chạy lên tường thành, có người giơ lên dù một cái màn trời, che ở trên tường thành, che mưa giúp hỏa súng binh, thậm chí còn có một số lão bách tính nhanh chóng dùng thân cây gỗ dựng tạm một cái lều nhỏ, sau đó chuyển hết lều lên tường thành.

Trên tường thành phủ Bình Dương lập tức xuất hiện đủ loại phương tiện che mưa kỳ quái.

200 hỏa súng binh trốn phía dưới những phương tiện che mưa này, giơ hỏa súng lên, nhắm ngay quân của Phiên Sơn Diêu điên cuồng mà khai hoả...

Tặc quân liền bị bắn cho kêu thảm thiết liên tục, có một số ít hãn phỉ đội mưa liều lĩnh vọt tới bên tường, còn chưa kịp bò lên trên đã bị Vương Nhị thủ trên tường thành ném cho một tảng đá to, ngay giữa trán.

Lượng lớn dân đoàn thôn binh ôm tảng đá đập loạn xuống phía dưới.

Phiên Sơn Diêu lần thứ hai bại lui!

"Chúng ta lại thắng rồi!"

"Với lại ông trời ban mưa rồi."

Các lão bách tính hoan hô: "Sau khi đánh đuổi tặc khấu, chúng ta có thể làm ruộng rồi, ha ha ha, rốt cuộc có thể khôi phục cuộc sống như trước kia rồi."

Bọn họ hoan hô nhảy nhót, Đậu Văn Đạt lại sầm mặt, chạy tới bên cạnh Vương Tiểu Hoa: "Vương bả tổng, binh của ngươi còn bao nhiêu đạn dược?"

Vương Tiểu Hoa lắc đầu: "Sau đợt này, không còn bao nhiêu đạn dược rồi."

Đậu Văn Đạt: "Vậy biết phải làm sao đây? Có hỏa súng, chúng ta tuyệt đối không thủ được phủ Bình Dương này."

Vương Tiểu Hoa: "Đừng nóng vội! Viện quân sắp tới rồi."

Đậu Văn Đạt lo lắng nhìn ngoài thành: "Mưa lớn như vậy, hành động của viện quân cũng sẽ chịu ảnh hưởng... Thật lo lắng họ bị mưa to làm lỡ hành trình."

Cơn mưa to đúng thật đã làm lỡ hành trình của viện quân.

Trình Húc suất lĩnh 2000 viện quân, hiện tại đã chạy tới Xa trang.

Nơi này cách phủ Bình Dương còn có 40 dặm.

Đã rất gần!

Nhưng cách phủ Bình Dương càng gần, khả năng nửa đường gặp phải tặc quân càng cao. Gã biết rõ 2000 thủ hạ này của mình sở trường nhất chính là hỏa khí, nhưng hiện tại đột nhiên trời mưa, hỏa khí phát huy sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.

Ném lựu binh chắc là hoàn toàn không thể dùng rồi, khi châm ngòi nổ ném ra, mưa nhỏ có lẽ còn không có chuyện, nếu mưa lớn, ngòi nổ là rất dễ bị ướt.

Điểu súng nòng xoắn cũng trở nên rất khó sử dụng, bởi vì trong mỗi một bước khi điểu súng nạp đạn, bắn ra đều có khả năng rất lớn bị vào nước. Trừ phi trốn ở ở nơi che mưa mới có thể nạp đạn và bắn ra bình thường, nhưng tác chiến tại dã ngoại thì làm gì có nơi che mưa.

Trình Húc ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía trước, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng.

Nước mưa đầy trời, dường như biến thành thái nãi nãi nhỏ vụn khắp bầu trời, từ trên bầu trời nhanh chóng rơi xuống, đập trên mặt đất, vang lên tiếng tí tách, lại biến thành vô số thái nãi nãi càng nhỏ hơn, rơi lả tả trên mặt đất...

"Ngày mưa cố hành quân, một khi gặp phải tặc quân, ta có tám phần mười cơ hội sẽ gặp được thái nãi nãi a." Trình Húc vuốt cằm, lâm vào trầm tư.

Đúng lúc này, một gã đội trưởng hỏa súng binh nạp hậu đi tới, nói: "Báo cáo, súng trường Chassepot của chúng ta không bị mưa to ảnh hưởng, có thể nạp đạn và bắn ra bình thường."
Bình Luận (0)
Comment