Chương 550: Viện quân tới rồi
Chương 550: Viện quân tới rồiChương 550: Viện quân tới rồi
Ngoài phủ Bình Dương, bản trận quân Phiên Sơn Diêu.
Hạn hán mấy năm, đột nhiên có một trận mưa to, ai cũng không ngờ được.
Phiên Sơn Diêu cũng thế, bản trận của hắn căn bản không làm tốt chuẩn bị phòng ngừa mưa gì, mưa to vừa đến, tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều bị ướt như chuột.
Tuy nhiên hắn không có hỏa súng binh, bị ướt cũng không có gì đáng kể.
Mưa to làm ướt tóc hắn, ngược lại khiến hắn trở nên càng đẹp trai hơn, trước đây là đẹp hơn so với người bình thường 320%, hiện tại ướt toàn thân, liền đẹp hơn 3200%.
Sau khi đẹp trai hơn, giọng điệu của Phiên Sơn Diêu cũng trở nên kiêu ngạo không ít: "Các vị, chúng ta hai lần đánh phủ Bình Dương đều không được, thế nhưng, lần thứ ba chúng ta nhất định có thể công được."
Các hãn phỉ Mễ Chỉ dưới trướng hắn không hiểu: "Thủ lĩnh, vì sao ạ?"
Phiên Sơn Diêu cười hắc hắc: "Hỏa súng đối diện, sắp hết đạn dược rồi."
Chúng hãn phỉ lấy làm lạ: "Làm sao thủ lĩnh biết được?"
Phiên Sơn Diêu nói: "Một vòng giao chiến vừa rồi, hỏa súng của đối phương rõ ràng không bắn tích cực như lần giao chiến đầu tiên, đó là đang tiết kiệm đạn dược, không đến thời điểm mấu chốt sẽ không chịu nổ súng, cho nên khi lần đầu tiên chúng ta đánh phủ Bình Dương, ngay cả tường thành còn chưa nhìn thấy đã bị hỏa súng đánh tan sĩ khí rồi, nhưng khi đánh lần thứ hai các binh sĩ đã có thể xông lên phía dưới tường thành, đó chính là bởi vì hỏa súng của chúng đã không bắn tích cực như vậy nữa."
Các hãn phỉ cẩn thận nghĩ lại, quả nhiên như vậy.
"Lão đại chính là lão đại! Thông minh hơn chúng tôi nhiều."
Phiên Sơn Diêu cười hắc hắc: "Đáng tiếc chính là, cuối cùng sĩ khí của quân ta vẫn không thể chống đỡ, tại một khắc cuối cùng đã tan vỡ, nếu kiên trì thời gian nửa nén hương nữa, vừa rồi chúng ta đã đánh vào phủ Bình Dương rồi. Phủ Bình Dương chính là một phủ thành lớn, nếu có thể công phá, sẽ có lương thực ăn không hết, vàng bạc trang sức xài không hết."
Các hãn phỉ hò hét: "Công phá phủ Bình Dương." cũng khôi phục gần đủ rồi, có thể khởi xướng một đợt tiến công nữa, lần này nhất định phải lấy được phủ Bình Dương."
Các hãn phỉ: "Hú hú!"
Thế là, Phiên Sơn Diêu ba lần đánh phủ Bình Dương bắt đầu.
Ngàn vạn tặc binh, như phô thiên cái địa xông tới.
Mưa vẫn rơi, bầu không khí không tính hòa hợp!
Các hãn phỉ hùng hổ trong cơn mưa to, vẻ mặt hung dữ.
Dưới cơn mưa như vậy, không chỉ hỏa súng không tiện sử dụng, ngay cả cung tiễn cũng không tiện, nhưng lại rất thích hợp cho tặc khấu vốn trang bị kém cỏi công thành.
Khi trang bị của ngươi không bằng đối phương, chỉ cần kéo đối phương cùng ngươi vào vũng bùn, vậy thực lực tương đương rồi.
Bọn họ cứ như vậy, các lão bách tính trong phủ Bình Dương lại bắt đầu khẩn trương.
Đậu Văn Đạt là người khẩn trương nhất, hắn biết binh sĩ dưới trướng Vương bả tổng đã sắp hết đạn dược rồi, rất nhiều người trên người chỉ còn lại hai phát đạn cuối cùng, nhưng lại không phải mỗi phát đều có thể khai hỏa, hỏa súng bị tịt là chuyện thường xảy ra.
Cho nên nếu đánh giá hỏa lực còn phải giảm bớt đi!
Đậu Văn Đạt lấy tay lau nước dính trên mặt, cũng không biết là mưa hay là mồ hôi.
Nếu như thành phá, những người khác còn có thể mở cửa thành bên kia chạy trốn, nhưng hắn là tri phủ lại không thể trốn, phải đồng vong cùng thành, đây là khí tiết mà thân là quan địa phương nhất định phải có.
Nếu như ngươi không có khí tiết này, hoàng đế sẽ giúp ngươi có!
Hiện tại hắn chỉ có thể ký thác toàn bộ hy vọng trên người Vương bả tổng.
Trong lòng Bạch Miêu cũng hơi hoảng.
Chỉ có Vương Nhị không hoảng hốt.
Vương Nhị bình tĩnh nói: "Đừng sợ! Đừng quên trong 200 hỏa súng binh này có 100 người là từ thôn Vương Gia chúng ta đi ra, chúng ta cũng đã từng là hãn phỉ khởi nghĩa tạo phản, chuyển chiến nghìn dặm, cho dù không có hỏa súng, chỉ cần có một cây đao, cũng không phải dễ chọc."
Bạch Miêu: "Ừm!"
Vương Nhị rút ra một cây đại đao: "Chuẩn bị sẵn thứ đao đi." Các thôn dân Vương gia: "Hú!"
Vương Nhị: "Tin tưởng bản thân, cũng phải tin tưởng thôn Cao Gia, viện quân của chúng ta nhất định sẽ tới. Thôn Cao Gia sẽ không bỏ rơi chúng ta."
"Tiến công!"
Phiên Sơn Diêu ngoài thành lớn tiếng rống lên, trống trận vang lên ình ình, trong cơn mưa to âm thanh có vẻ đặc biệt chói tai, thủ quân trên thành cũng không nói gì, chỉ có một số binh sĩ dân đoàn lên tường thành hỗ trợ phòng thủ phát ra tiếng mắng chửi.
Tiếp theo, tặc binh phô thiên cái địa xông về hướng phủ thành Bình Dương.
"Khai hoải"
Vương Nhị ra lệnh một tiếng, 200 hỏa súng binh bắn hết tất cả số đạn cưới cùng của mình ra ngoài, tặc quân ngoài thành lập tức ngã xuống một mảnh, thế nhưng chúng lập tức liền phát hiện, hỏa súng binh trên đầu thành đã câm rồi...
Quả nhiên như lời đại ca nói, chúng hết đạn dược rồi.
"Xông lên!"
Hãn phỉ đội mưa xông tới dưới tường thành, cung tiễn không hề làm gì được chúng, bởi vì trời mưa sẽ ảnh hưởng đến phương hướng và tốc độ bay của mũi tên, độ ẩm không khí ảnh hưởng đến độ co dãn của dây cung, đuôi tên bị ướt sẽ tăng thêm trọng lượng của mũi tên. Dây cung mà bị ướt, khi tay kéo dây cung, nước dính trên dây sẽ bắn vào mặt, sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với cung thủ.
Các phương diện ảnh hưởng cộng lại, các lưu khấu gần như là không tốn sực lực gì đã xông tới dưới tường thành.
"Oanh!"
Thang mây đã được dựng lên, năng lực tác chiến của hãn phỉ do biên quân và vệ sở binh làm phản hóa thân rất mạnh, nháy mắt đã dọc theo thang mây bò lên trên.
Vương Nhị rống lên: "Thứ đao lên!"
Binh sĩ dân đoàn đem thứ đao "rắc" một tiếng lắp vào phía trước hỏa súng, điểu súng liền biến thành trường mâu...
Hãn phỉ theo thang bò lên trên vừa mới chém ra một đao, đã bị vài cây thứ đao đồng thời đâm trúng, kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống.
Thế nhưng chênh lệch về nhân số rất nhanh liền thể hiện ra, khắp nơi Vương Nhị vung một cây đại đao, ở trên tường thành đại khai sát giới, một đao một tiểu bằng hữu, đảo mắt đã chém mấy người rơi xuống dưới thành, Bạch Miêu cũng xách đao cùng tiến lên, thế nhưng sức chiến đấu của hắn kém xa Vương Nhi.
Võ nghệ không phải một tầng cấp!
Vào những lúc này mới có thể nhìn ra, ai mới là lão đại chân chính.
Phiên Sơn Diêu chứng kiến cảnh này, không khỏi cười to: "Phủ Bình Dương là của chúng ta rồi."
Đúng lúc này...
Phía nam xuất hiện một nhánh quân đội, nhanh chóng xông về phía họ.
Bộ hạ cũng cấp tốc báo lại: "Lão đại, phía nam có một nhánh quân kỳ quái đang tới đây, nhân số hai nghìn, không có cờ hiệu, đại tướng lĩnh quân là một người bịt mặt, hình như họ đều đeo hỏa súng sau lưng."
Phiên Sơn Diêu: "Người người đều có hỏa súng? Vậy khẳng định là quan binh rồi! Hai nghìn hỏa súng binh tới cứu phủ Bình Dương? Ha ha ha! Thú vị! Trận mưa to thế này, hai nghìn hỏa súng binh chạy đến thì có tác dụng chó gì? Ở ngoài thành lại không có che đậy, hỏa súng căn bản không bắn được, một vạn người đi lên giết chết chúng đi, cướp hết hỏa súng của chúng cho ta."
Bộ hạ đáp lại một tiếng, đội công thành tiếp tục công thành, mặt khác lại phái ra một vạn người đi về phía nam nghênh đón viện quân.
Nội tâm Phiên Sơn Diêu không chút dao động, thậm chí muốn bật cười: "Ha ha ha, mưa to trời giáng hỏa súng binh, thực sự là trời xanh trợ ta"