Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 551 - Chương 551: Lưu Khấu Được Chiêu An

Chương 551: Lưu khấu được chiêu an Chương 551: Lưu khấu được chiêu anChương 551: Lưu khấu được chiêu an

Đối với hai nghìn hỏa súng binh mới tới, Phiên Sơn Diêu không hề cảm thấy áp lực.

Trình Húc nhìn một vạn tặc binh xông tới, cũng không cảm thấy áp lực.

"Điểu súng binh, ném lựu binh, lên thứ đao."

Giọng nói của Trình Húc vang vọng trong cơn mưa, tiếng mưa rơi rào rào che đi mệnh lệnh của gã, cũng may thời đại này trong quân truyền lệnh cũng không phải dựa vào võ tướng gân cổ lên la khắp toàn quân. Sau khi gã rống xong, người bên cạnh cũng sẽ rống theo, tiếp theo thiên hộ, bách hộ, tiểu kỳ, tất cả đều sẽ lần lượt truyền lệnh.

1500 người xuất ra thứ đao, rắc một tiếng lắp lên nòng súng.

Nhưng còn có 500 binh súng trường Chassepot, lại khom người, dùng thân thể và nón tre của mình che mưa, sau đó nhanh chóng từ trong người lấy ra bao đạn, nhét vào nòng súng.

Súng trường nạp hậu vì bảo đảm độ kín khí, tại vị trí chốt an toàn súng có lắp cao su.

Ngay cả không khí cũng có thể chặn, sao lại không chặn nổi mưa?

Các hỏa súng binh lên đạn, nhìn lưu khấu hò hét từ phía trước xông tới, nhếch miệng mỉm cười.

Kim tuyến Thiên Tôn thêu trước ngực Trình Húc cũng nhếch miệng nở nụ cười.

Lý Đạo Huyền nhìn cảnh trước mắt, cảm thụ lại khác với các binh sĩ, khi các binh sĩ nhìn lưu khấu, dường như đang nhìn bia ngắm sống.

Nhưng trong cảm nhận của Lý Đạo Huyền, giống như khi đang chơi game [Civilization], cây Khoa học Công nghệ của nhà mình đã chọn đến hỏa súng binh, đối diện lại còn sinh ra kiếm sĩ, cái này sảng khoái khỏi phải bàn.

Lúc này, tặc quân đã tiến vào khoảng cách 500 mét.

Cự ly này đối với cung tiễn thủ của đối phương mà nói còn quá xa, một tên cũng không bắn ra được.

Nhưng đối với súng nạp hậu mà nói... hắc hắc...

"Tiến vào tầm bắn rồi!" Trình Húc lớn tiếng nói: "Bắn tự do."

Lính súng trường Chassepot cũng không cần xếp thành một hàng để bắn như lính Hoa† thang thưởng ho không cần dùng hoả lưc đầng loat để nâng cao độ chính xác khi bắn của mình, cũng không cần thông qua Tam Đoạn Xạ Kích để bù đắp vấn đề khoảng cách bắn.

Cho nên vừa khai chiến có thể trực tiếp sử dụng "bắn tự do".

Một người lính súng trường Chassepot tiện tay ngắm, bóp cò súng, đoàng!

Một lưu khấu ngoài 500 mét theo tiếng rồi ngã gục.

Tiếp theo âm thanh "đoàng đoàng đoàng" vang lên liên tục.

500 khẩu súng trường luân phiên bắt đầu xạ kích.

Lưu khấu xông tới nhanh nhất liền ngã xuống một mảng lớn.

Phiên Sơn Diêu đối diện lập tức bị doạ cho giật mình: "Mẹ nó, xa như vậy?"

Đây chính là cự ly mấy trăm bước, thủ hạ Phiên Sơn Diêu còn chưa bắt đầu xung phong, còn đang từ từ tiến lên trước, trận vũ khí lạnh, thông thường phải đi vào khoảng cách trong vòng 100 mét mới có thể bắt đầu xung phong.

Khoảng cách 500 mét này, tâm tình các binh sĩ còn chưa đốt cháy. Thật giống như khi hát bài [Dạ Khúc] của Jay Chou, ngươi còn đang ở giai đoạn nói hát phía trước, vừa mới ca hết một câu "Một đàn kiến khát máu bị miếng thịt thối hấp dẫn", ngươi còn chưa hát đến đoạn giai điệu dễ nghe nhất "Vì em đàn lên dạ khúc của Chopin", tâm tình còn chưa lên cao.

Kết quả, đối diện mở miệng câu đầu tiên chính là "kỷ niệm ái tình của ta chết đi".

Sau đó đối diện liền khai hoả!

Quả nhiên, đã chết! Đã chết! Thật nhiều lưu khấu đã chết! Chết còn nhanh hơn cả ái tình.

Phiên Sơn Diêu cả kinh không còn kịp nghĩ ngợi.

Hơn nữa điều kinh khủng hơn còn ở phía sau, mấy trăm cây hỏa súng kia không chỉ bắn xa, còn bắn nhanh, đoàng đoàng đoàng đoàng, bắn ra liên tục không ngừng, hình như nạp đạn không cần thời gian, bắn phải gọi là tưng bừng.

Cơn mưa to dường như chả liên quan gì, nạp đạn cũng chả ảnh hưởng gì, khoảng cách bắn cũng không phải vấn đề, đối diện bắn loạn lên đoàng đoàng, đại quân của Phiên Sơn Diêu đã bị bắn cho người ngã ngựa đổ.

Càng đáng sợ hơn so với người chết chính là sĩ khí tan vỡ.

Đám tặc binh bị loại hỏa súng siêu xa vượt qua thường thức này bắn ch auav mòng mòn. nøav äả mêt eana lên eủa đối nhưng cñng chưa sờ vào, đã bị bắn cho chết khiếp, trận này còn đánh thế nào?

Một đám hú lên rồi chạy tán loạn về phía sau, để mặc Phiên Sơn Diêu gào thét thế nào, chúng cũng sẽ không ra tiền tuyến nữa.

Quân trận trong nháy mắt tan vỡ, khi chạy như điên về phía sau cũng phá cho bản trận của Phiên Sơn Diêu loạn cả lên, mà bên kia, nhóm lưu khấu đang công thành thật vất vả đã công lên đầu thành, đang đánh với quan binh do Vương Nhị, Vương Tiểu Hoa suất lĩnh, cùng với dân đoàn do Đậu Văn Đạt suất lĩnh, đột nhiên bên ngoài sĩ khí tan vỡ.

Tặc binh còn chưa công lên đầu thành cũng không dám leo lên đầu thành nữa, quay đầu liền tháo chạy về phía tây, tặc binh bò lên trên đầu thành lập tức biến thành cô quân...

Từ xưa cô quân không có nhân quyền!

Vương Nhị vung đại đao, xoát xoát liền chém bay mấy tên tặc binh còn ngoan cường chống cự trên đầu thành, sau đó liền nghe được cách đó không xa vang lên tiếng la mừng như điên của Đậu Văn Đạt: "Viện quân của chúng ta thật là lợi hại, ha ha ha, viện quân thật là lợi hại, Phiên Sơn Diêu rút lui rồi, Phiên Sơn Diêu rút lui rồi."

Vừa rồi đang kịch chiến Vương Nhị cũng nghe được rất nhiều tiếng súng, chỉ là không rảnh để nhìn, hiện tại thu đao, lại nhìn xuống dưới thành, mới nhìn thấy xa xa có một nhóm hỏa súng binh, đội mưa to, đang đi về hướng phủ thành Bình Dương.

"Hắc! Viện quân tới rồi."

"Người của chúng ta đến rồi."

"Bình Dương phủ ổn rồi."

Người của dân đoàn bắt đầu hoan hô.

Rất nhanh, cửa thành mở rộng, Vương Nhị và Bạch Miêu cùng nhau ra đến cổng thành nghênh đón.

Đậu Văn Đạt là tri phủ, đương nhiên cũng phải đi theo ra nghênh đón, hắn còn chưa rõ quân trợ giúp này là từ đâu tới, vừa thấy là Trình Húc, trong lòng liền hiếu kỳ: võ quan này sao lại che mặt?

Trình Húc hình như đã nhìn ra sự nghi hoặc của hắn, quay về hắn ôm quyền, cười nói: "Xin lỗi, khi mạt tướng còn trẻ, giao chiến với tặc tử, trên mặt bị một đao, có một vết sẹo rất khó coi, cho nên vẫn luôn che mặt."

Đậu Văn Đạt "ôi chao" một tiếng, không còn nghỉ ngờ gì nữa, vội vàng ôm quyền nói: "Tướng quân vì nước bị thương, vết thương sẽ chỉ càng đẹp hơn, há lại có lý khó coi." không tin, cũng chỉ là nói âm tai mà thôi, lập tức bỏ qua chuyện này không đề cập tới nữa.

Lúc này Trình Húc nên tự giới thiệu.

Tự giới thiệu này thật sự phải có chút chú ý, gã không thể nói là bộ hạ của Vương Tiểu Hoa, bởi vì Vương Tiểu Hoa mới chỉ là một bả tổng, nếu có thể lôi ra hai nghìn hỏa súng binh, vậy sẽ không hợp lý.

Tên tuổi của Thạch Kiên cũng không dễ dùng, càng không thể nói đến từ dân đoàn huyện Trừng Thành.

Cho nên gã phải tìm cho mình một thân phận để tự giới thiệu càng thích hợp hơn.

Liền nói: "Mạt tướng Cố Nguyên Lão Quỷ Đầu, năm đó theo phản quân Cố Nguyên cùng nhau làm loạn, làm thảo khấu một hồi, sau đó nương nhờ vào dưới trướng Hình Hồng Lang Hình lão đại làm một tiểu đầu mục. Mấy ngày trước Hình lão đại được chiêu an, mạt tướng cũng được chiêu an theo. Nghe nói phụ cận phủ Bình Dương lưu khấu hoành hành, tuần phủ đại nhân triệu tập quan binh gần đó qua tiếp viện, mạt tướng cũng liền lập tức chạy đến, Hình lão đại... Khụ... rất nhanh Hình tướng quân cũng sẽ tới thôi."

Vừa nghe lời này, Đậu Văn Đạt càng giật mình, thì ra là lưu khấu được chiêu an.

Cái này thì đắc tội không nổi!

Nếu thật sự là võ quan chính quy của triều đình, hắn sẽ không sợ, lúc nào quan văn sợ quan võ chưa? Thế nhưng... võ quan do lưu khấu được chiêu an biến thành, các quan văn liền đắc tội không nổi.

Đây là kẻ thuộc loại một lời không hợp là phản ngay, cực kỳ đáng sợ.
Bình Luận (0)
Comment