Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 553 - Chương 553: Ngươi Đi Giáng Châu Một Chuyến

Chương 553: Ngươi đi Giáng Châu một chuyến Chương 553: Ngươi đi Giáng Châu một chuyếnChương 553: Ngươi đi Giáng Châu một chuyến

Hình Hồng Lang dẫn quân chạy tới phủ Bình Dương, lại mang đến hai ngàn người.

Binh lực của thôn Cao Gia tại phủ Bình Dương thoáng cái tăng lên hơn 4000.

Thế nhưng, súng trường Chassepot trong tay nhóm Hình Hồng Lang chỉ có 200 cây, ít hơn nhiều so với trong tay Trình Húc, hai người cộng lại tổng cộng mới chỉ có 700 cây súng trường Chassepot, còn lại đều là hỏa súng binh nòng xoắn, ném lựu binh, và một số rất ít bộ đội vẫn còn đang sử dụng vũ khí lạnh.

Nhìn ông trời còn đang đổ mưa rào rào xuống mặt đất, Hình Hồng Lang cũng làm vẻ mặt bất đắc dĩ: "Thật không ngờ, cảnh nội Sơn Tây vậy mà trời đổ mưa, chúng tôi đang đi, đột nhiên mưa to tầm tả, ta sợ quá một đường qua đây luôn phải trốn tránh tặc binh, thật lo lắng đang mưa to lại đụng phải tặc binh."

Bạch Miêu lấy ra một cái nón tre lớn rồi đội lên đầu, lại lấy ra hộp tre úp lên hỏa súng, cười nói: "Hình đại đương gia, cô xem thứ này của ta dùng tốt không?"

Hình Hồng Lang chỉ nhìn thoáng qua, liền không khỏi mừng rỡ: "Ơ, thứ này hiệu quả chống mưa tốt thật đấy."

Bạch Miêu cười: "Thiên Tôn dạy chúng tôi làm đấy."

Hình Hồng Lang: "Vậy ta cũng phải nhanh chóng làm một nhóm để mà dùng."

Nàng cũng vội vàng thông báo Đậu Văn Đạt, bảo hắn triệu tập công tượng cũng làm cho nàng một số nón tre và hộp che mưa...

Lý Đạo Huyền mỗi ngày lười biếng chỉ đào hơn mười ki lô mét đường sông, ngày hôm nay công trình nạo vét lòng sông đụng phải vấn đề mới.

Y bắt đầu đào từ chỗ hợp lưu của sông Phần và sông Hoàng Hà, đào ngược về hướng thượng du sông Phần, mấy ngày hôm trước đào rất dễ, nhưng đào được mấy ngày, y đột nhiên phát hiện, phía trước không thể đưa xẻng trực tiếp đào xuống qua loa được.

Thì ra, bờ bắc sông Phần phía trước xuất hiện một thành trì phồn hoa.

Giáng Châu.

Giáng Châu này chính là huyện Tắc Sơn tại hậu thế.

Thành này nhân khẩu đông đúc, trong thành ít nhất có một hai vạn nhiều người còn chưa biết gì về mình thò cái xẻng xuống sông đào móc, chỉ sợ sẽ hù chết họ.

Hơn nữa trên đoạn sông Phần này còn có rất nhiều thuyền đánh cá, các ngư dân điều khiển thuyền đang bắt cá mưu sinh trên đoạn sông không quá rộng rãi này.

Nếu như không báo cho những ngư dân này rời khỏi, Lý Đạo Huyền không thể móc lung tung được.

Còn nữa, sau khi đào móc lòng sông xong, trong thời gian kế tiếp, nước sông sẽ trở nên rất đục, sinh thái của loài cá cũng sẽ nhận được ảnh hưởng, cho dù những ngư dân này không bị mình hù chết hoặc là móc chết, kế tiếp cũng không còn cá mà đánh bắt, sẽ rơi vào khó khăn nhất định.

Phải thu xếp thích đáng cho họ, rồi mới có thể động thủ.

Lý Đạo Huyền đành phải tạm thời ngừng cái xẻng của mình, chuyển tầm nhìn về Long Môn Cổ Độ, xoát một cái, đồng cảm đến trên người Thiên Tôn Titanic.

Lúc này Long Môn Cổ Độ đang liều mạng xây dựng thành bảo.

Một đám mũ lam vốn mang theo rất nhiều mũ vàng xây tường xi măng, không ngờ trời mưa vài ngày liên tục, tiến độ trong nháy mắt đình trệ, hiện tại các mũ lam và mũ vàng đều đang chờ mưa tạnh rồi mới tiếp tục khởi công.

Thạch Kiên cũng buồn chán đến bến đò đi dạo.

Thiên Tôn Titanic vừa động, Thạch Kiên lập tức phát hiện ra, vội vàng qua đây tham kiến.

Thiên Tôn Titanic nói: "Thạch Kiên, để phó tướng của ngươi đóng giữ ở đây, ngươi mang một tiểu đội, khinh ky giản tòng, lập tức đến Giáng Châu."

Thạch Kiên "ồ" một tiếng, hơi hiếu kỳ, không biết biết cần đi Giáng Châu để làm gì, nhưng Thiên Tôn có lệnh, hắn căn bản không cần hỏi vì sao, lập tức bắt đầu chuẩn bị.

Titanic Thiên Tôn cũng tìm một con ngựa dự định đi theo, thế nhưng xoay người định leo lên trên liền cảm giác toàn thân mềm oặt, thân thể chất liệu silicon ở trên lưng ngựa quá co giãn, không ngừng lắc tới lắc lui, khó chịu, khó chịu cực kỳ.

Y dứt khoát không dùng thân thể silicon này nữa, trực tiếp đồng cảm lên hình thêu trước ngực Thạch Kiên, biến thành một sợi bông Thiên Tôn.

Thạch Kiên dẫn theo mười người, đều cưỡi khoái mã, đội mưa, dọc theo bờ bắc eâng Phần đánh nota chav như bav về hướng Giáng Châu: Nửa đường, sợi bông Thiên Tôn mới nói cho hắn chuyện đào móc lòng sông, cần phải nhắc nhở lão bách tính Giáng Châu, Thạch Kiên tỏ ra xấu hổ nói: "Thiên Tôn, địa phương Giáng Châu này, trước đây chúng ta vẫn chưa làm chuẩn bị gì, lão bách tính căn bản không biết ngài, trong khoảng thời gian ngắn muốn họ tín nhiệm, chỉ sợ hơi khó. Đột nhiên ngài thò cái xẻng xuống đào sông, chắc chắn sẽ làm họ sợ."

"Ừm!" Đương nhiên Lý Đạo Huyền cũng biết đạo lý này: "Ngươi đến Giáng Châu rồi, hành sự tùy theo hoàn cảnh, trước đây ngươi từng làm thám báo, đủ cơ linh, tin tưởng ngươi sẽ có cách."

Được Thiên Tôn khích lệ, Thạch Kiên liền mừng rỡ: "Tiểu nhân nhất định không phụ kỳ vọng của Thiên Tôn."

Chạy trong mưa một hồi, mấy chục dặm trôi qua, rất nhanh, Giáng Châu đã ở phía trước rồi.

Lúc này lưu khấu hoành hành, Giáng Châu đã ở trong khu vực lưu khấu hoành hành, cho nên cửa thành đóng chặt, dưới lều tránh mưa trên đầu thành có vài cung thủ đứng gác, cảnh giác nhìn ngoài thành, vừa thấy nhóm Thạch Kiên đến, cung binh liền kéo dây cung, từ xa nhằm vào Thạch Kiên, hét lớn: "Người tới người phương nào."

Thạch Kiên cười to: "Thạch Kiên Thạch bả tổng, dưới trướng tổng binh Thiểm Tây Vương Thừa Ân, vẫn luôn phụng mệnh triều đình đóng quân tại Long Môn Cổ Độ, chỗ này của các ngươi cách Long Môn Cổ Độ gần như thế, chắc đã nghe nói qua bản tướng quân."

Cung binh kia ngẩn người, vội vàng thông tri tri châu, rất nhanh, tri châu liền đi lên tường thành. Tri châu Giáng Châu này có vẻ mặt gian giảo, vừa nhìn có vẻ không giống người tốt, lên tường thành rồi bắt đầu giở giọng kỳ quái: "Tại hạ tri châu Giáng Châu, Tần Thường Thanh. Không biết ngọn gió nào, đưa Thạch bả tổng đến Giáng Châu vậy?"

Đương nhiên Thạch Kiên sẽ không khờ khạo nói thằng Thiên Tôn muốn đào sông, trong đầu nảy số, cười nói: "Mấy ngày trước, lưu khấu tấn công Long Môn Cổ Độ do ta canh gác, ta đã đẩy lùi tặc tử, e sợ tặc tử sẽ tới tập kích Giáng Châu, cố ý tới bên này xem, trò chuyện hai câu với Tần đại nhân, nếu có chỗ nào cần mạt tướng giúp, cứ việc lên tiếng."

Tần trường thanh lắc đầu, vốn định nói: Giáng Châu này của ta rất tốt, căn bản không có tặc, nhưng cẩn thận nghĩ lại, trước đây nơi này không có tặc tới, không có nghĩa sau này sẽ không có, nếu tặc tới ta chỉ có thể sử dụng dân đoàn phòng thủ, rất dễ gặp chuyện không may. Hiện tại tên võ bĩ này chủ động chạy tới làm thân với ta, ta cũng không phải ngại, nếu quan hệ tốt, khi tặc tử tới, hắn sẽ tới giúp ta. tướng quân đẩy lui địch tại Long Môn Cổ Độ, bản quan cũng có nghe nói, Thạch bả tổng thật đúng là một vị tướng quân trẻ tuổi đầy hứa hẹn, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng."

Nói đến đây, hắn nghiêng đầu, quay sang quát thủ hạ: "Nhanh mở cửa, mời Thạch bả tổng đi vào ngồi."

Rất nhanh, thành Giáng Châu cửa mở, Thạch Kiên dẫn theo mười tên thủ hạ, đi vào trong thành.

Thủ hạ của Tần Trường Thanh đi tới dắt ngựa của Thạch Kiên đi chăm sóc, bản thân hắn thì đi xuống tường thành, bộ dạng như rất quen thuộc, dẫn Thạch Kiên đi vào trong thành: "Thạch bả tổng tới thật đúng lúc, bản quan nghe nói phía bắc tặc tử làm loạn rất dữ dội, tặc tử bao vây huyện Bồ vài ngày, còn công phá huyện Đại Ninh, phá cho huyện Đại Ninh gà chó không yên, trời ơi, bản quan cảm giác áp lực thật lớn."
Bình Luận (0)
Comment