Chương 554: Miếu Tắc Vương
Chương 554: Miếu Tắc VươngChương 554: Miếu Tắc Vương
Thạch Kiên trà trộn vào thành Giáng Châu, vừa đi vừa bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, sợi bông Thiên Tôn thêu ở ngực hắn cũng nhìn trái ngó phải, tìm kiếm xem ở đây có cái gì có thể nhanh chóng giải quyết việc tín ngưỡng của lão bách tính hay không.
Không nhìn không biết, vừa nhìn thật kỳ diệu.
Ánh mắt của sợi bông Thiên Tôn và Thạch Kiên đồng thời bị một ngôi miếu thờ thật lớn hấp dẫn.
Thạch Kiên: "Tần đại nhân, ngôi miếu kia là miếu gì thế?"
Tần Trường Thanh: "Đó là miếu Tắc Vương, bắt đầu xây vào Nguyên triều, bên trong thờ phụng Tắc Vương, phần lớn lão bách tính bản địa đều là thiện nam tín nữ của Tắc Vương, không có việc gì sẽ tới đốt một nén hương."
Thạch Kiên: "A, thì ra là Tắc Vương."
Hai người họ đều làm ra vẻ rất hiểu về Tắc Vương, nhưng Lý Đạo Huyền trong lòng lại ngẩn ra: Tắc Vương là thần tiên nào? Ta lại mù chữ rồi?
Được thôi, mù chữ không đáng sợ, chỉ cần có máy vi tính, mù chữ lập tức có thể tỉnh thông bách khoa.
Lý Đạo Huyền nhanh chóng chuyển về bản thể bên ngoài hộp, nhập Tắc Vương vào máy vi tính, tìm kiếm...
Tư liệu xuất hiện trong nháy mắt!
Thì ra Tắc Vương chính là Hậu Tắc, thuỷ tổ nông canh, ngũ cốc chỉ thần.
Lý Đạo Huyền vì tri thức cổ đại mà rất tự trách bản thân xong, lại vội vàng trở lại trong hộp. Vừa trở về, đúng lúc nghe được tiếng lầm bầm của Tần Trường Thanh: "Bái Tắc Vương này có tác dụng chó gì, còn cái gì thuỷ tổ nông canh, thiên hạ hạn hán, Tắc Vương này cũng chỉ là đồ trang trí, đám tiện dân dập muốn vỡ đầu với pho tượng của ông ta, còn không phải vẫn không trồng ra chút lương thực nào? Thuế ngân năm ngoái sống chết không chịu giao, bản quan phải đánh chết mấy tên cầm đầu gây rối, thật vất vả mới thu được thuế, thiếu chút nữa làm hại bản quan không qua được bài kiểm tra đánh giá."
Hắn vừa nói câu này ra khỏi miệng, con mắt bằng sợi bông của Thiên Tôn liền híp lại, hiếm khi động sát tâm một lần, không ngờ Tần Trường Thanh nói một câu đã kích động y.
Trang lòng Thach Kiên ceñna buần bưc nhưng hắn đếi mặt với Tần Trường Thanh, không muốn bị hắn nhìn ra ý nghĩ trong lòng mình, cho nên chỉ hừ một tiếng, vẻ mặt lại không khác gì.
Thừa dịp Tần Trường Thanh cằn nhằn ở chỗ này, Thạch Kiên đè thấp giọng nói: "Thiên Tôn, người này xem ra là một ác quan giống Trương Diệu Thải."
Sợi bông Thiên Tôn ừ một tiếng.
Đoàn người rất nhanh liền đi tới đại môn miếu Tắc Vương, từ cửa nhìn vào, liền thấy bên trong là một cái sân rộng rãi, một vòng xung quanh là mấy điện phủ, trong điện phủ chính giữa là pho tượng Tắc Vương ngồi uy nghiêm, lượng lớn lão bách tính đang chen chúc trong điện, dập đầu với pho tượng Tắc Vương: "Đa tạ Tắc Vương ban mưa!"
Người không chen vào trong điện được thì quỳ đầy ở sân bên ngoài, đều đang quay về hành lễ với tượng Tắc Vương: "Đa tạ Tắc Vương ban mưal"
Bản thân Lý Đạo Huyền thật ra là một người vô thần luận, không quá tin thần phật, thế nhưng vị thần Tắc Vương này cũng không đơn thuần là thần, mà chính là hóa thân của Hậu Tắc, mà Hậu Tắc là một trong thuỷ tổ được cả dân tộc công nhận, cho nên vẫn đáng để kính trọng.
Sợi bông Thiên Tôn cũng hành lễ bằng ánh mắt với Tắc Vương.
Lại nghe Tần Trường Thanh hừ một tiếng, lớn tiếng quát các lão bách tính đang quỳ trong sân: "Bọn thấp hèn, mưa đã qua mấy ngày rồi, sang năm nhất định sẽ có mùa màng tốt, nếu sang năm các ngươi còn chây lì nộp thuế, chớ trách bản quan thủ đoạn độc ác."
Các lão bách tính nghe vậy đều quay đầu lại, nhìn thấy Tần Trường Thanh đứng ở cửa miếu, vẻ mặt đều tỏ ra sợ hãi, không ít người run rẩy, không nói ra lời.
Tần Trường Thanh quay đầu, cười nói với Thạch Kiên: "Thạch bả tổng, đừng để ý tới những tiện dân này, mời đến dinh thự của ta nghỉ ngơi đi."
Thạch Kiên: "AI"
Hắn theo Tần Trường Thanh đi vào dinh thự, ngồi uống mấy ly trà, nói nhảm mấy câu không có ý nghĩa, sau khi lược bớt một ức chữ, Tần Trường Thanh tạm thời rời đi làm chuyện của mình, lúc này Thạch Kiên mới cúi đầu, nói với sợi bông Thiên Tôn: "Thiên Tôn, ta muốn thịt tên này."
Sợi bông Thiên Tôn hừ lạnh nói: "Người này quả thật nên thu thập, nhưng hiện tại ngươi đã đánh vào nội bộ triều đình, không thể tuỳ tiện giết mệnh quan triều đình, bằng không thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
Thạch Kiên nắm chặt tay: "Nhưng cái loại này..." Sợi bông Thiên Tôn: "Lần này chúng ta tới, chủ yếu vẫn là trấn an lão bách tính, để cho họ không bị sợ hãi khi trông thấy xẻng đào móc sông, chuyện giết Tần Trường Thanh có thể để sau..."
Nói đến đây, trong đầu Lý Đạo Huyền có hai ý nghĩ không liên quan gì đột nhiên "ba" đụng vào nhau, tựa như một sợi dây điện bị đứt đã nối liền với nhau, bóng đèn trên đỉnh đầu cũng thông điện, sáng lên.
Sợi bông Thiên Tôn nói: "Thạch Kiên, ngươi tạm thời lá mặt lá trái với Tần Trường Thanh này đi, ta về bên trên xử lý mấy chuyện."
Thạch Kiên: "Tuân lệnh!"
Lý Đạo Huyền kết thúc đồng cảm, xoát một cái trở về bản thể bên ngoài hộp, chỉnh camera nhắm ngay pho tượng Tắc Vương trong hộp, tách tách chụp vài tấm, chụp hết một vòng 360 độ xong, sau đó mời ra máy in 3D mới mua về mấy ngày trước, trình lên hình vừa chụp vừa rồi cho máy in hoạt động.
Máy in rất nhanh bắt đầu công việc.
Chẳng mấy chốc, một pho tượng Tắc Vương thân cao 4 xăng-ti-mét cứ như vậy in ra thành công. Chuyển tầm nhìn trong hộp đến một sơn cốc không người, đặt pho tượng Tắc Vương vào đó,"đồng cảm", thất bại...
Lý Đạo Huyền không thể đồng cảm vào trong "pho tượng không phải của mình".
Y lại suy nghĩ: có cách rồi!
Một lần lại một lần, chỉ in ra vỏ khuôn mặt của pho tượng Tắc Vương.
Lần này rất dễ dàng in ra, chỉ có một tầng khuôn mặt, hơi mỏng, tựa như một cái mặt nạ nhỏ.
Sau đó Lý Đạo Huyền lấy ra một bức tượng Thiên Tôn silicon cao 4 xăng-ti-mét, là cái loại bên trong còn có khung xương kim loại, cái này mời Thái Tâm Tử làm khi y vừa mới phát hiện công năng "đồng cảm", nhưng vẫn không có cơ hội sử dụng.
Hiện tại, hình như có thể dùng được rồi.
Hắn đem mặt nạ khuôn mặt của Tắc Vương chụp lên trên mặt Thiên Tôn silicon.
Mặt nạ này chụp lên, cảm giác không hài hoà rất mạnh!
Thân thể của Thiên Tôn silicon là silicon, rất giống chất liệu của thân thể chân chính, nhưng khuôn mặt Tắc Vương lại là khuôn mặt của pho tượng kiểu Trung Quốc điển hình, điêu khắc cực kỳ trừu tượng, phong cách ngũ quan đặc biệt phản cổ, hoặc nói là sơ sài. Đích thật có chút không hài hoà.
Tuy nhiên...
Cái này không quan trọng!
Lý Đạo Huyền lần thứ hai đặt pho tượng này vào trong khu không người trong hộp,"đồng cảm", xoát một cái, y phát hiện lần này mình đã thành công tiến vào.
Đập vào mắt nhìn thấy chính là một cây khô rất thấp bé, chỉ cao tới eo y.
Không, cũng không phải cây nhỏ, đây thật ra là một cây đại thụ cao 4 mét, thế nhưng thân thể hiện tại của Lý Đạo Huyền cao tới 8 mét, cho nên cây này cũng chỉ cao tới eo hắn.
Pho tượng 4 xăng-ti-mét, ở trong hộp chính là tới 8 mét.
"Hắc!"
Lý Đạo Huyền cười hắc hắc: "Rất tốt! Lão tổ tông Hậu Tắc, không nên trách hậu bối giả mạo ngài một lần, vì cứu vớt lê dân bách tính, ta lấy tên tuổi của ngài làm chút việc thiện, chắc ngài cũng không trách ta chứ?"