Đại Minh Trong Chiếc Hộp (Bản Dịch)

Chương 555 - Chương 555: Tắc Vương Tới Rồi

Chương 555: Tắc Vương tới rồi Chương 555: Tắc Vương tới rồiChương 555: Tắc Vương tới rồi

Thạch Kiên tạm thời ở trong phòng khách dinh thự của Tần Trường Thanh.

Đêm đã khuya, mọi vật im ắng, chỉ còn lại tiếng mưa rơi lộp bộp trên mặt đất.

Thạch Kiên lại chợt bật dậy khỏi giường.

Hắn khoác y phục ra cửa, nhảy qua tường vây, ra khỏi dinh thự của Tần Trường Thanh.

Khom người, một đường chạy chậm, đi tới miếu Tắc Vương, lúc này trong miếu đã không còn ai, tất cả lão bách tính đã về nhà nghỉ ngơi, các đạo sĩ trong miếu cũng đi ngủ.

Miếu Tắc Vương này cũng không phải trọng địa quân sự gì, không có người tuần tra ban đêm, chỉ có một ngọn đèn đang đong đưa trước mặt pho tượng Tắc Vương.

Thạch Kiên mượn ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn, lấy ra một tấm lụa mỏng màu vàng từ trong ống tay áo, cái này là hắn bảo bộ hạ lén lút làm ra vào ban ngày, phía trên đã viết sẵn chữ.

Hắn treo tấm lụa này lên trên xà nhà trước pho tượng Tắc Vương, sau đó thả xuống.

Chỉ thấy phía trên viết một hàng chữ thật dài: "Tri châu Giáng Châu, làm quan bất nhân, giục thuế tàn bạo, thiên địa bất dung."

Thạch Kiên nhìn lướt qua những lời này từ trên xuống dưới, xác nhận không sai sót, lúc này mới cười hắc hắc, lại lén lút trở về phòng mình, đắp chăn ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, khi Thạch Kiên thức dậy liền cảm giác được bầu không khí cả Giáng Châu có phần không bình thường, bên ngoài đang rất ồn ào.

Hắn đi trên đường phố, dỏng tai lên mà nghe, liền nghe được khắp nơi đều có người đang nghị luận: "Nghe nói chưa? Trong miếu Tắc Vương xuất hiện một tấm lụa kỳ lạ, phía trên viết 'tri châu Giáng Châu, làm quan bất nhân, giục thuế tàn bạo, thiên địa bất dung' ."

"Đương nhiên nghe nói rồi! Chậc chậc! Không biết là việc tốt của vị hảo hán nào làm."

"Hảo hán tuy dũng, nhưng rất nguy hiểm. Tần Trường Thanh kia thủ đoạn tàn nhẫn, lần trước ngay trên công đường đánh chết vài người cầm đầu không nên thuế. Lần này chỉ ed " "Hừ! Ta thấy lần này hắn chưa hẳn dám động thủ." Một lão bách tính thấp giọng nói: "Chữ đó thế nhưng xuất hiện trong miếu Tắc Vương, không phải xuất hiện tại nơi bình thường."

"Xuất hiện trong miếu Tắc Vương thì làm sao?"

"Hàng chữ đó treo ở trước mặt Tắc Vương a." Lão bách tính kia thấp giọng nói: "Tại nơi như Giáng Châu chúng ta, có kẻ nào dám to gan lớn mật làm càn ở trong miếu Tắc Vương? Đến một nơi như vậy treo lung tung một bức tự quả thật chính là hành vi xúc phạm, ngươi có lá gan này không?"

"Cái này... đúng là không dám."

"Đúng vậy, nếu không có người dám treo chữ ở đó, vậy chữ đó làm sao có?"

"Nói nhảm à? Đây chính là pháp chỉ do Tắc Vương ban thưởng rồi!"

"Chỉ có bản tôn của Tắc Vương lão nhân gia mới dám treo chữ ở trong địa bàn của mình."

Các lão bách tính vừa truyền lời này ra, điều thú vị lại tới.

Dân gian truyền lời, luôn luôn càng truyền càng thần kỳ, sau khi truyền hai vòng trên đầu đường, lời này liền thay đổi.

"Nửa đêm hôm qua, Tắc Vương lão nhân gia sống lại rồi, tự tay viết hàng chữ kia rồi treo lên."

"Thật đấy! Đây là Trịnh đạo trưởng nửa đêm thức dậy đi tiểu, tận mắt nhìn thấy Tắc Vương hiển linh, viết một hàng chữ treo lên."

"Tắc Vương từ lâu đã ngứa mắt tên tham quan này rồi, ngươi coi, mấy ngày nay đều làm mưa, chính là Tắc Vương muốn ra tay thu thập Tần Trường Thanh."

Thạch Kiên nghe được mấy lời nghị luận này, không khỏi thầm buồn cười.

Sợi bông Thiên Tôn cũng cười đến toác miệng: Bản lĩnh đồn thổi của lão bách tính thật là mấy nghìn năm chưa từng thay đổi, truyền một vòng còn tốt, truyền hai vòng tất biến vị, truyền ba vòng đã không còn dính dáng tới câu chuyện ban đầu nữa rồi.

Tuy nhiên, Tần Trường Thanh lại không đợi được lời đồn này truyền đến vòng thứ ba.

Rất nhanh, Tần Trường Thanh liền dẫn theo một nhóm nha dịch lao ra khỏi nha môn, đi tới miếu Tắc Vương, đứng ở trước tấm vải lụa kia.

"Lôi thứ này xuống cho bản quan." Tần Trường Thanh giận dữ.

Nha dịch bên canh hơi hoảng: “Trị châu đai nhân nơi nơi này chính là miếu Tắc Vương a, tiểu nhân không dám động thủ lung tung ở chỗ này."

Tần Trường Thanh tức tối: "Miếu Tắc Vương thì làm sao? Trong miếu Tắc Vương là có thể dĩ hạ phạm thượng sao?"

Quan viên Minh triều ba năm một nhiệm kỳ, cho nên quan địa phương thường đều từ nơi khác điều đến, Tần Trường Thanh này chính là quan từ nơi khác điều đến, không có chút kính nể nào đối với Tắc Vương.

Thế nhưng nha dịch lại là người địa phương, từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh tín ngưỡng đối với Tắc Vương, bảo hắn đi kéo xuống tự thiếp treo ở phía trước pho tượng Tắc Vương, hắn nào dám động thủ?

Nha dịch run rẩy: "Tri châu đại nhân, chúng ta vẫn là điều tra rõ ràng rồi mới..."

Tần Trường Thanh tức, đạp cho nha dịch một phát rồi tự mình động thủ, cầm lấy tấm vải lụa đi, kéo mạnh một cái.

Roẹt!

Tấm vải lụa bị rách.

Sợi bông Thiên Tôn trước ngực Thạch Kiên cười hắc hắc: "Được rồi, ta phải ra tay. Thạch Kiên ngươi chú ý lão bách tính."

Lúc này Thạch Kiên còn chưa rõ Thiên Tôn muốn làm cái gì, nhưng mặc kệ Thiên Tôn muốn làm cái gì, hắn đều chỉ có một câu: "Tuân lệnh!"

Sợi bông Thiên Tôn trong nháy mắt rơi vào yên lặng.

Lúc này Tần Trường Thanh còn đang trong cơn tức giận, trái một đạp, đá bay bàn thờ trong miếu, phải một đạp, đá bay một cái bồ đoàn, giận dữ: "Là tên khốn khiếp nào dám treo thứ này trong miếu Tắc Vương? Bị bản quan bắt được, nhất định phải sẽ chém cái đầu chó của nó."

Tấm vải lụa trong tay đã bị hắn xé vụn, sau đó bước nhanh ra khỏi miếu Tắc Vương.

Đúng lúc này...

Một lão bách tính đột nhiên chỉ tay lên bầu trời, kinh hô: "Mau nhìn, mau nhìn kìa... a.. a a a... Tắc Vương tới rồi, bản tôn Tắc Vương hạ phàm rồi."

Câu nói này quả nhiên khiến tất cả mọi người giật mình hoảng sợ.

Phần lớn người không tin lắm, nhưng vẫn nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Bầu trời có mưa nhỏ lất phất, ngẩng đầu lên, liền có nước mưa đánh vào mặt. cao to, từ trên bầu trời chậm rãi rơi xuống, dân bản địa chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra, khuôn mặt của thần tiên này chính là... Tắc Vương!

"Tắc Vương!"

"Tắc Vương tới rồi!"

"Oa, to quá, Tắc Vương to quá."

Tắc Vương khổng lồ từ trên trời hạ xuống, ầm một tiếng, đứng ở trước mặt Tần Trường Thanh.

Tần Trường Thanh cả người tê dại, ngẩng đầu nhìn lên trên, Tắc Vương cao tám mét đang đứng trước mặt hắn, khiến hắn có vẻ nhỏ bé như vậy.

Tần Trường Thanh giật mình.

Tắc Vương cử động, xoát một cái, tròng mắt tập trung trên người Tần Trường Thanh.

Tần Trường Thanh: "A a a!"

Hắn lui liền mấy bước, bị ngã phệt mông ra đất, tay chân chiến chiện lui về phía sau, vẻ mặt kinh khủng: "Đã xảy ra cái gì? Đây rốt cuộc là cái gì?"

Hắn sợ đến mức đái ra quần, nhưng lão bách tính bản địa hoàn toàn không sợ chút nào, cùng nhau hoan hô: "Tắc Vương! Tắc Vương! Tắc Vương!"

Không ít người quỳ xuống đất, trong nháy mắt, cả thành đều an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Tắc Vương lên tiếng: "Tần Trường Thanh, ngươi có biết tội?"

Có thể bởi vì silicon Thiên Tôn này bỏ vào trong hộp quá lớn, dẫn đến giọng nói của nó vọng lại rất nặng, khi nói tự mang theo hiệu quả vang vọng, còn có thể vừa dài vừa chậm, thật là có chút mùi vị của thần.

Tần Trường Thanh: "Bản quan... bản... ta... ta... không... không có..."

Tắc Vương cả giận hừ một tiếng: "Đừng nói nữa, lười nghe ngươi nguy biện."

Nói xong, bàn tay khổng lồ của y vù một cái duỗi xuống dưới, một tay lấy tóm lấy Tần Trường Thanh ở trong lòng bàn tay, xách lên giữa không trung.
Bình Luận (0)
Comment